Chương 5 : Thoát nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị bất động suốt một đêm ở trong rừng, cuối cùng tôi và ba người chú cử động lại được. Tôi và Bảy bại, Trung Tài, Tư Huyền ai nấy đều mừng rỡ. Trung Tài nói với tôi, chú Bảy và ông Tư:
- Đi ra khỏi rừng thôi. Bọn người truy sát tụi mình hôm qua chắc cũng bỏ cuộc rồi.
Tôi và ba ông chú đi ra khỏi rừng U Minh. Nhưng bốn chú cháu chưa đi được bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng hô:
- Tụi nó kia rồi.
Tôi quay mặt về phía có tiếng hô thì thấy một đám người hung hổ chạy về phía chúng tôi. Đám người ấy mỗi lúc một gần chúng tôi hơn và tôi nhận ra đó là đám người truy sát tôi và ba ông chú. Lập tức tôi và ba người chú chạy vào rừng. Sau lưng chúng tôi, súng nổ đùng đùng. Một kẻ trong đám người truy sát hô lên:
- Bắn chết tụi nó đi.
Một tên khác trong đám người truy sát thì hô:
- Ráng lên tụi bay ơi.
Bỗng tôi cảm thấy cẳng chân phải của mình như bị một viên đạn sượt qua, đau rát vô cùng. Vừa chạy, tôi thấy cẳng chân phải của mình âm ấm và vô tình tôi thấy ống quần bên phải đã ướt đẫm máu! Tôi mặc kệ vết thương, ráng chạy trốn đám người truy sát. Thế rồi tôi bắt đầu thấy đau đầu nhưng tôi không quan tâm đến cơn đau đầu của mình. Tôi cứ thế chạy trốn cùng ba người chú và tôi dần thấy lạnh, Sau đó tôi thấy mình choáng váng, hai mắt hoa cả lên. Bất chợt, tôi vấp phải thứ gì đó, có lẽ là đá rồi ngã nhào xuống nền rừng. Lập tức đỉnh đầu tôi đập phải thứ gì đó, chắc là đá. Tôi chỉ thấy đau đỉnh đầu và rồi tôi không biết gì nữa.
* * *
Khi tôi bắt đầu hồi tỉnh lại thì thấy hơi mệt mỏi và mơ hồ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng quen thuộc. Tôi tỉnh dần và khi tôi tỉnh hẳn, tôi nhận ra rằng mình đang ở trong phòng của mình, trong căn nhà của ông Trung Tài. Bên giường tôi nằm là Bảy bại, Trung Tài, Tư Huyền và một ông lão. Ông lão ấy đứng bên chú Bảy. Khuôn mặt ông phúc hậu mà có phần cương nghị, râu tóc ông trắng xóa. Mái tóc ông được búi lại. Ông mặc một bộ trang phục Trung Quốc. Thấy tôi tỉnh lại, ba người chú và ông lão mừng rỡ. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi và ba người chú đã thoát khỏi sự truy lung của đám người truy sát tôi và chú Bảy, ông Tư Huyền, ông Trung Tài. Tôi thấy mình hơi mệt mỏi. Chú Bảy nói với tôi bằng giọng vui vẻ:
- Thiên ơi, đám người truy sát bốn chú cháu mình bị công an dẫn đi rồi.
Nghe thấy vậy, tôi mừng lắm. Bỗng tôi cảm thấy khát. Gần đầu giường tôi nằm là một cái tủ nhỏ, trên tủ có sẵn một cốc nước. Tôi nhoài người về phía cái tủ nhỏ gần đầu giường, lấy cốc nước và uống. Uống hết cốc nước, tôi thấy mình tỉnh hơn một chút rồi tôi nằm xuống giường. Thế rồi ông lão đứng bên chú Bảy khi nãy ra khỏi phòng tôi nằm. Không lâu sau, ông trở lại phòng tôi nằm, tay ông cầm một cái gói giấy. Ông đưa cái gói cho tôi và nói:
- Lương khô đấy con. Con ăn đi để mau hồi phục.
Tôi liền nói với ông lão:
- Con cảm ơn ông. Tên ông là chi ạ?
Ông lão trả lời:
- Ông tên là Dương.
Ông Dương vừa dứt lời, tôi liền mở cái gói mà ông đưa cho tôi. Trong cái gói có hai bánh lương khô. Tôi liền ăn lương khô một cách từ tốn. Ăn xong, tôi đỡ mệt hơn nhiều. Bỗng chú Bảy bảo tôi:
- Bốn chú cháu mình được ông Dương cứu thoát khỏi đám người truy sát đấy.
Tôi tò mò, hỏi chú Bảy:
- Chú ơi, làm thế nào mà ông Dương cứu được con và chú, ông Tư Huyền, ông Trung Tài vậy ạ?
Chú Bảy nói:
- Sau khi con vấp phải rễ cây, ngã và đập đầu vào đá rồi ngất đi, chú nghe thấy có tiếng kêu la từ đám người truy sát, Chú nhìn về phía bọn người truy sát thì thấy ông Dương dùng gậy đánh gục từng kẻ trong đám người truy sát bốn chú cháu mình.
Tôi ngạc nhiên lắm. Thế rồi tôi hỏi ông Dương:
- Trong đám người truy sát con và chú Bảy, ông Trung Tài, ông Tư Huyền thì có những kẻ mang súng. Làm sao ông đánh bại đám người ấy ạ?
Ông Dương nói:
- Chuyện ông đánh bại đám người truy sát con và Bảy bại, Trung Tài, Tư Huyền nghe khó tin lắm. Con có tin vào những gì ông sắp kể không?
Tôi trả lời:
- Có ạ.
Thế là ông Dương kể:
- Lúc ông hái thuốc trong rừng thì nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng hô hoán. Ông chạy về phía có tiếng súng thì phát hiện ra một đám người truy sát con, Bảy bại, Trung Tài và Tư Huyền. Thế là ông đón đầu bọn người truy sát, nấp sau một bụi cây, tay cầm gậy. Trong bọn người truy sát có hai đứa có súng, hai đứa đó dẫn đầu bọn người truy sát và chúng đi gần nhau. Đợi hai đứa cầm súng vừa đi qua bụi cây ông núp thì ông nhảy vọt ra, nhằm gáy đứa cầm súng gần nhất mà cho một gậy còn đứa cầm súng còn lại thì ông chặt vào gáy hắn. Thế là hai đứa cầm súng ngất đi. Sau đó ông tấn công những đứa còn lại trong đám người truy sát con, Bảy bại, Trung Tài và Tư Huyền. Vì những tên đó mang dao rựa, đeo lựu đạn nên ông có thể đánh bại bọn chúng.
Nghe ông Dương nói xong, tôi hỏi ông:
- Sao ông lại cứu con với chú Bảy, ông Trung Tài và ông Tư Huyền ạ?
Ông Dương nói:
- Vì ông biết đám người truy sát con với Bảy bại, Trung Tài và Tư Huyền là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro