chương3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương 3

Ánh mắt của Cố Minh Ngọc hờ hững ngơ ngác nhìn bên cạnh, nữ hài nhi này không thực sự để mình ở trong mắt, nhất thời lại nói không ra lời.

Mặc dù nàng xuất thân tam phòng, cũng không phải là dòng chính Tĩnh Bắc hầu. Nhưng là đích nữ duy nhất của tam phòng, còn được  lão thái thái nuôi dương từ nhỏ, lớn lên được trưởng bối yêu thương, cho đến bây giờ tùy hứng kiêu căng.

Bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, coi như  nói ra điều gì cũng không ai để bụng, cười cho qua chuyện. Bởi xưa nay không giũ mồm giữ miệng còn tùy hứng, lại không nghĩ tới hôm nay chỉ tại một câu nói của mình, bản thân  không ngăn được người bên ngoài nói đến câu chuyện của mình.  Để  một tiểu nha đầu còn nhỏ hơn mình phản bác, còn dùng  còn dùng lời nói dồn mình đến tình thế tiến thoái lưỡng nam, trong lòng nàng sinh ra vài phần khó chịu cùng ủy khuất, hốc mắt lập tức.

Lão thái thái từ trước rất cưng chiều, có thể từ lúc Minh Châu vào kinh thành. Lão thái thái mỗi ngày trong lòng nhớ tôn nữ này, hận không thể đem điều tốt nhất cho nàng, cho dù ăn điểm tâm cùng nhau hưởng thụ, cũng muốn kêu người đưa Minh Châu đến phòng bà nếm thử, cái khác tỷ muội đều không ở trong lòng, trong mắt lão phu nhân

Nàng ta hôm nay còn sỉ vả nàng.

Làm sao có thể chán ghét như vậy ? !

Cái gì đường muội, quả thực chính là sao chổi !

“Ngươi…”

“Ngũ tỷ tỷ không muốn dập đầu lên khóc?” Cố Minh Châu trực tiếp nhìn nàng.

” Vì sao ngươi phải bắt nạt người khác ? ! ” Cố Minh Ngọc nhịn không được cao giọng hỏi.

Thân thể mềm mại của nàng khẽ run, mấy giọt nước mắt trong veo rơi xuống, lại có vài phần đáng thương bất lực, người có tâm địa sắt đá gặp đều phải đau lòng thương tiếc.

Chỉ tiếc  tâm Cố lục cô nương như chén thuốc đắng, mặt lạnh tâm khô, đối tiểu mỹ nhân nhu nhược hoàn toàn không hề có cảm xúc.

“Ngũ tỷ tỷ cho rằng dập đầu  với đại bá nương là bị người khác coi thường, vậy thì thôi.”

Minh châu thu thập tiểu cô nương bất kính với huynh trưởng hoàn toàn không thấy cảm giác có tội, từ trong lòng lão phu nhân đang kinh ngạc bò ra ngoài, nha đầu khẽ khoát tay một bên đưa lên cái đệm thật dầy, mặt không hề đổi sắc trước lão phu nhân dập đầu cung kính dâng trà kêu một tiếng “Tổ mẫu”, lại quay người sang bên  phu nhân Tĩnh Bắc hầu mỉm cười vội vàng đến đỡ mình, còn gọi người bưng lễ ra mắt cho mình, liền cúi đầu tạ ơn,chuyện dập đầu đã chọc tức Chu thị khiến sắc mặt nàng ta xanh mét.

Chu thị thấy khuê nữ còn đứng phía sau rơi lệ, thế nhưng Minh Châu hoàn toàn không để  mắt tới, đã vậy trong lòng càng thêm tức giận.

Nàng thấy Minh Châu quỳ trước mặt mình ngẩng mặt  nhìn mình, bất chấp là ở-> bây giờ đang trước mặt lão thái thái, Cố Viễn cùng quận chúa Xương Lâm  tốt nhất không chọc tới, đành phải đưa tay bưng một chén trà lên tinh tế lên bắt đầu uống.

“Tốt lắm, tiểu nhân nhi (*) ngươi  lễ phép với  mọi người trong nhà như vậy, trong lòng mọi người không ai mà không vui, không đau lòng chứ ?” Thấy vẻ mặt  chu thị lúc này không muốn, nhất định là muốn Minh Châu quỳ nhiều hơn nữa, phu nhân Tĩnh Bắc hầu quan tâm tới đỡ Minh Châu dậy ôm vào trong lòng, cũng không thèm nhìn vẻ mặt trầm xuống của Chu thị, nghiêng đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng  nhìn một chút thần sắc có bệnh của Minh Châu, ôn nhu nói , “Nhìn ngươi này, không phải là mệt mỏi  thì  khó chịu? Quay đi quay lại,  nhìn lại chính ngươi đi thân thể còn chưa khỏe, tận tâm tận ý là dược rồi.”

*Tiểu Nhân Nhi :(bé gái)

Nàng lại gọi nhị cô nương Cố Minh Lam đến trước mặt, tự tay đem Minh Châu đặt lên tròng lòng bàn tay Minh Lam.

“Lục muội muội ngươi mới vào kinh thành, muốn ngươi che chở nàng.” Phu nhân Tĩnh Bắc hầu ấm áp nói ra.

Minh Lam chính là thứ nữ Tĩnh Bắc hầu, mặc dù không xinh đẹp đáng yêu bằng Minh Ngọc, cũng không hoạt bát bằng nàng, nhưng tính tình lại đoan trang trầm tĩnh, rất có dáng trưởng tỷ đó.

Nàng cúi đầu, vừa mới nãy nhìn  phu nhân Tĩnh Bắc hầu bênh vực Minh Châu, Minh Châu lại ốm yếu khiến người ta thương xót, cầm bàn tay  muội muội có chút ít gầy yếu, lại không nhịn được nảy sinh mấy phần thân thiết.

Muội muội nhu ngược yếu ớt này khiến cho người ta muốn bảo vệ, ngay khắc đó trong lòng Minh Lam tràn đầy trách nhiệm.

“Mẫu thân yên tâm, con nhất định  chăm sóc Lục muội muội thật tốt” Minh Lam thấy bộ dáng hèn mọn của Chu thị có chút xem thường. Rốt cuộc chẳng qua là trưởng bối  phép tắc không tốt,lôi kéo Minh Châu về trước mặt lão thái thái, thấy  ánh mắt phức tạp của lão thái thái đang nhìn Minh Châu, nàng nghĩ đến  Minh Châu có chút hơi hăm dọa người, cũng biết rõ Minh Ngọc xưa nay ở trước mặt lão thái thái được sủng ái, liền nhẹ nhàng nói, “Lục muội muội nhanh mồm nhanh miệng, nếu để  cho Ngũ muội muội trong lòng không thoải mái không vui , làm tỷ tỷ, phải  khoan dung độ lượng.”

Chính là Cố Minh Ngọc thường xỉ vả  lời nói  mấy vị tỷ tỷ bề trên .

Nếu không có Minh Châu, nàng vốn là nhỏ nhất trong ba phòng đích nữ  Hầu phủ .

Lão thái thái rất coi trọng thứ đích, trong mắt tìm chưa có địa vị xuất  sắc phần, bởi vậy Minh Ngọc thường ngày xinh đẹp hoạt bát rạng rỡ nhất.

Nàng lại “Nhanh mồm nhanh miệng”, thường xuyên có chút lời nói không êm tai, lại vừa quay đầu liền lau nước mắt xin các vị tỷ tỷ khoan dung chút ít không cần trách móc với nàng.

Nếu trách móc, sẽ biến thành tỷ tỷ có lòng dạ hẹp hòi.

Bây giờ có thể đem lời nói Minh Ngọc bẩm báo, trong lòng Minh Lam vui sướng.

“Ngũ tỷ tỷ ta ghi hận ?” Tuy tay Minh Lam nắm tay mình có chút ấm áp, nhưng Minh Châu có chút không được tự nhiên, lại cảm thấy Minh Lam đối mình nhiệt tình quá mức không tiếp nhận được, không thể làm khác hơn đành phải quay sang bắt nạt Minh Ngọc.

So với  việc thân cận tỷ muội, thì khi dễ người vẫn là việc Cố lục cô nương thành thạo hơn.

“Là Ngũ nha đầu không tốt.” Lão phu nhân không có nghĩ tới Minh Châu tuy có chút suy nhược,  nhưng tính tình không buông tha người, chỉ là nàng chưa bao giờ dạy dỗ Minh Châu, lại cũng không đành lòng trách móc nặng nề, mặc dù  Minh Châu nói năng hơi có chút sắc sảo gay gắt, nhưng tâm lại như trăng sáng, so với Minh Ngọc chỉ biết là đùa giỡn khôn vặt tối tăm không kiên cường phóng khoáng.

Nhìn từ trước không ra cái gì, chỉ là Minh Châu đang ở trước mắt, Minh Ngọc đã giống như bị hạ cấp.

Trong lòng Lão phu nhân thở dài một tiếng, nhìn về phía tay chạm đất không để ý ánh mắt Minh Ngọc nhìn mình mang theo thất vọng, thản nhiên  nói ra, ” Minh Ngọc  thường ngày ta quá cưng chiều ngươi, không dạy bảo đúng mực, cũng mất đi tôn ti giả trẻ , thật sự là…” Nàng có chút dừng lại liền nói ra, “Trở về chép lại chút ít hiếu kinh(*), học nhiều thêm đạo lý.”

*,Hiếu kinh : là sách được viết vào khoảng thời kỳ Tần-Hán, là một luận thuyết kinh điển Nho giáo đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo; có nghĩa là, làm thế nào để đối xử với một bậc trưởng thượng (chẳng hạn như một người cha, một người anh trai, hay là cấp trên

Kêu Minh Ngọc sao chép hiếu kinh, chính là nói trong lòng nàng không có hiếu thuận, hốc mắt  Minh Ngọc đỏ hoe nhất thời đau buồn khóc lên.

Minh Ngọc khóc một hồi lâu, thấy lão phu nhân đối với mình bỏ mặc, oán hận trợn mắt nhìn Minh Châu thấy nàng giương mắt hờ hững nhìn lướt qua mình, quay người che mặt chạy .

“Ngươi cũng! Làm nương (*), ngay nữ nhi cũng dạy không tốt ? !” Thấy Chu thị bởi vì Minh Ngọc khóc chạy bỗng nhiên trên mặt ôm hận đứng dậy, lão phu nhân lại chỉ về phía nàng quát lớn, ” Minh Ngọc ngươi trước kia tuổi còn nhỏ không biết đúng mực thì thôi,  sau này đến tuổi phải gả rùi, dáng dấp vẫn như vậy ?  Cái bộ dáng này, ta làm sao làm mai cho nữ nhi của ngươi được hả? Sau này gả đến nhà ai, họ cười Hầu phủ chúng ta không biết dạy dỗ? !”

*, Nương :  gọi là mẹ

Những lời này chính chủ định của nàng đưa ra,  sau này thật sự  không muốn sui gia chê cười Tĩnh bắc hầu phủ về vấn đề  không biết  dạy dỗ nữ hài nhi, chẳng qua là hôm nay nói không phải lúc, Chu thị chỉ yên lặng  nhớ Minh Châu.

“Là nhi tức sai.” Nửa đời Chu thị chưa từng gặp chuyện như vậy, mặc dù tam phòng cũng không duy trì tước vị, chỉ là bởi vì lão phu nhân còn khoẻ mạnh, nàng ở Hầu phủ này mười mấy năm vinh hoa phú quý quá hài lòng, lại bởi vì hiện thời đối với Hầu phủ này nhất định phải được tâm ý, này lúc lão phu nhân chỉ mũi trách mắng, khuôn mặt lập tức liền không nhịn được.

Nàng không nhịn được nhìn  sắc mặt phu nhân Tĩnh Bắc hầu, thấy trên mặt nàng mang nụ cười điềm tĩnh, trong lòng  oán hận.

Tam phòng Tĩnh bắc hầu phủ, đích tôn Tĩnh Bắc hầu hong lưu nạp cơ thiếp, xúi quẩy là chẳng những phu nhân Tĩnh Bắc hầu  là chính thất,  mà  hậu viện Tĩnh Bắc mười mấy năm không có cơ thiếp nào sinh ra được nhi tử, toàn là khuê nữ.

Mắt nhìn thấy Tĩnh Bắc hầu tuổi không nhỏ, phu nhân Tĩnh Bắc hầu đã sớm tuối già xuống sắc bị thất sủng làm vật trang trí, đích tử là không cần nghĩ . Còn như thứ tử Tĩnh Bắc hậu cố gắng nhiều năm như thế chắc hẳn cũng quá sức, trong lòng  Chu thị  thông suốt chỉ vì mục đích nào đó. Nàng sinh ra nhất tử tên là Cố Hoài Kỳ, tư thế oai hùng vượt trội , ở bên ngoài kết giao bằng hữu đều là quý tộc, bởi vì tính tình hào sảng rất có vài người bạn tốt. Nói đến Tĩnh Bắc Hầu phủ Nhị công tử, ai không khen một tiếng  được đâu?

bên trong tam phòng Tĩnh Bắc Hầu phủ này, có Nhị công tử Cố Hoài Kỳ, còn lại con trai thứ hai chính là nhị phòng Cố Viễn sinh ra Cố Hoài Phong và Cố Hoài Du.

Tĩnh Bắc hầu mắt nhìn thấy không sinh ra nhi tử,  hai năm nay đã muốn nhận chất nhi làm  con thừa tự, tuy nhiên Chu thị không cam lòng cho độc tử , chỉ là tước vị Hầu phủ nhưng cũng lại quan trọng hơn chút ít,tự nhiên muốn nhi tử duy trì tước vị.

*,Độc tử : con trai độc nhất

Điểm mấu chốt Cố Viễn mang theo hai nhi tử tốt hồi kinh, trong lòng Chu thị cao hứng mới là lạ.

Cũng đại khái là bởi vì việc này, Tĩnh Bắc hầu phu nhân mới yêu thương  Cố Hoài Du như thế  hận không thể giữ ở trong  lòng bàn tay

“Ngươi… Đi thôi.” Ánh mắt Lão thái thái có chút ít phức tạp nhìn  vẻ mặt kiều diễm Chu thị, cố tình  muốn tiếp tục trách mắng, chẳng qua lại không biết nghĩ đến sự cố gắng nhẫn nhịn , đối với Tĩnh Bắc hầu phu nhân vừa  nói ôn tồn, “Lão Tam gia xưa nay không hiểu chuyện, hôm nay coi như ta đã thấy, ngày thường sau lưng cũng không biết ngươi khoan dung  nàng bao nhiêu, cũng vất vả ngươi .”

Nàng gọi một người đi theo Đa Bảo lấy trên kệ một chậu phục châu quang bảo khí, phía  trên bảo thạch sáng chói rực rỡ chiếu sáng  tới chậu cây cảnh bảo thạch, gọi đưa cho  Tĩnh Bắc hầu, thái thái cười nói, “Ngươi làm tẩu tử vất vả, ta cũng đau lòng ngươi. Đây là từ trước lão hầu gia được tiên đế ban thưởng, liền cho ngươi thôi.”

Lại là tiên đế ban thưởng, lại là lão hầu gia, đương nhiên là cực quý trọng. Trong lòng Tĩnh Bắc hầu phu  lập tức chắc chắn

“Đa tạ mẫu thân.” Nàng khẽ khẽ chào.

Chu thị trông thấy Tĩnh Bắc hầu được lão thái thái ban thưởng, sắc mặt hơi đổi, chỉ là hôm nay nàng biết rõ chính hành động của mình làm cho lão thái thái phiền muộn, mặc dù  ngày thường nàng  ở trước mặt lão thái thái được sủng ái, ỷ vào lão thái thái yêu  thích  khoe khoang chút ít, hôm nay lại không dám nói thêm câu nào, đành phải lui ra ngoài.

“Đây  là  mấy vị tỷ tỷ của ngươi.” Lão thái thái nhìn phu nhân Tĩnh Bắc hầu bê bồn cây -cảnh cáo lui, trong phòng lại yên tĩnh.Lúc này mới chỉ  vào một  nữ hài nhi vẻ mặt từng bất đồng  cười nói cùng Minh Châu, “Sau  này có người để nói chuyện cũng bớt cô quạnh.”

Minh Châu đứng dậy, lại gặp  mấy người tỷ muội.

“Hôm trước gặp qua Nhị thẩm , Lục muội muội cực giống nhị thẩm .” Tam cô nương Cố Minh Vân lời nói lanh lẹ, liền kéo tay Minh Châu với  lão thái thái vừa cười vừa nói.

“Sau này tỷ muội mình, Lục muội muội  biết cái người sa cơ thất thế này .” Tứ cô nương Cố Minh Nhu cử chỉ nhu nhược, khẽ mỉm cười, lại có vài phần  phong lưu thú vị , nhìn về phía Minh Châu ánh mắt hết sức thân cận.

Còn có một vị trưởng tỷ Cố Minh Phương hiện thời đã gả cho Hàn quốc công làm quốc công phu nhân, hôm nay cũng không về nhà,Minh Châu chỉ nhìn  con vợ cả Đường tỷ,  ngũ cô nương Cố Minh Ngọc chính là tam phòng Chu thị sinh ra, còn lại vài vị Đường tỷ đều là đích nữ của Tĩnh Bắc hầu, chẳng biết tại sao, cho dù tâm địa sắt đá, đều cảm thấy Tĩnh Bắc hầu phu nhân này sinh nữ xu thế lại càng vượng, bất quá Tĩnh Bắc hầu  đều là nữ hài thứ xuất chỉ sợ cũng không phải phu nhânTĩnh Bắc hầu phu nhân là nguyên nhân, mà là Tĩnh Bắc hầu chỉ sợ do trong số mệnh  quá nhiều thê thiếp lên âm thịnh dương suy, bởi vìthế mới không sinh ra nhi tử

Các vị Đường tỷ Đích tôn tính tình bất đồng, tuy nhiên  hết sức  hòa thuận, Minh Châu cũng không đi hỏi đại phòng và tam phòng những  thứ kia thứ xuất nữ hài->để mất hứng,con mắt buông thõng cùng với nhóm  Đường tỷ nói đùa.

Trước khi đến đã bị Cố Hoài Du khuyên bảo qua, nếu dám lộ ra bản tính, buổi tối liền kêu Thân Đa (cha ruột) Cố Viễn tự mình xuống bếp.

Mặc dù… việc này  Cố lục cô nương là  người  có thể chịu được cực khổ, chẳng qua là Cố nhị lão gia làm ra thức ăn, đã không phải là khổ, mà là chất độc

Ngày đó Cố nhị lão gia làm cơm rang, chim anh vũ hiếu kỳ ăn một miếng liền giống như bị trúng độc .

Nghĩ đến năm đó chim anh vũ  to kia sôi nổi mắt  giống hạt đậu kêu thảm một tiếng miệng sùi bọt mép ngất  kết cục thê lương, Cố lục cô nương lập tức rùng mình một cái

Minh Lam cảm thấy  thân  tiểu thể muội muội run lên, vội vàng đưa  tay ôm  nàng vào trong ngực.

“Lạnh ?” Mặc dù nhị cô nương từ trước không có chiếu cố qua  muội muội  yếu đuối. Nhưng gần như là trong nháy mắt  kỹ năng thuần thục hỏi han ân cần, còn tiện tay cầm một bên chén âm ấm nước trà đặt ở trên tay Cố lục cô nương khóe mắt hiện lên dịu dàng  nói, “Ấm áp.”

Minh Châu nói nhỏ một tiếng,  đậy lại chén trà im lặng, không có cự tuyệt.

Nàng, nàng mới không  cảm thấy Minh Lam ôm trong ngưc mềm nhũn đâu!

Chẳng qua là cho nàng chút mặt mũi!

Lão thái thái chỉ nhìn tiểu tôn nữ híp mắt mặt lạnh chui vào trong lòng Minh Lam, còn yên lặng lý sự, nhịn không được bất đắc dĩ cười .

Nàng  đang cảm thấy một nhà đoàn tụ cực kỳ viên mãn, lại thấy ngoài cửa, một nha đầu bước nhanh vào, cúi chào giọng nói có chút ít khác thường bẩm báo nói, “Bên ngoài An vương phủ Tứ công tử đến , nói là…” Nha đầu hơi chút dừng lại, ánh mắt không nhịn được nhìn y phục ở trên người  Minh Châu  đẹp tranh vẽ.

“Nói đến  thỉnh an Nhị lão gia cùng quận chúa…”

Cố Viễn đi tới Tống Vương phủ, Xương Lâm quận chúa vào cung, lão phu nhân liền cười nói, ” Hai người  không ở trong phủ, ngươi có thể  về bẩm báo với Tứ công tử không vậy?”

” Nô tỳ trở về bẩm váo với tứ công tử, Tứ công tử  nói , lão gia và quận chúa không ở đây, nhìn thấy Lục cô nương cũng là tốt.” Nha đầu  này cung kính nói ra.

Dã tâm rất rõ ràng , trong lòng lão phu nhân  động một chút, như có điều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinh