Chương 2 Quý nữ Minh Châu
Một chén canh ngọt âm ấm, trong nháy mắt biến mất.
Cố Hoài Du cúi người dịu dàng lau miệng cho muội muội , thấy nàng phối hợp ngửa đầu chờ đợi mình hầu hạ, con mắt nheo lại mang theo vài phần bộ dạng ăn uống no đủ sinh lười biếng, nhịn không được cười.
“Mẫu thân vào trong cung,chỉ sợ là vì tước vị của phụ thân, hôm nay e rằng phải ở lại trong cung, lát nữa muội muội lại ngủ tiếp?” quận chúa Xương Lâm và Cố Viễn đây tuyệt đối là tình yêu chân thành, một lòng đều vì tiền đồ của phu quân, lúc Cố Viễn ở Lạc thành không dễ gì lập được công trạng lớn, đương nhiên là vì Cố Viễn trù tính một hai cái. quận chúa Xương Lâm trước khi đi cắn răng nghiến lợi không thành công thì thành người tìm nơi chiến trường nương tựa, Cố Hoài Du liền không nhịn được nở nụ cười cúi đầu sờ trán muội muội nhẹ nói, ” Nếu như phụ thân được phong hầu, người nên cảm kích chính là muội muội.”
Lạc thành có nạn trộm cướp và bệnh ôn dịch( *), Cố Viễn tiêu diệt, nhưng còn ôn dịch lại gây chết người hàng loạt hết đường xoay sở. Vẫn là Cố Minh Châu hao tổn tâm huyết tìm ra phương thuốc chữa khỏi bệnh ôn dịch, Cố Viễn lại kêu trưởng tử Cố Hoài Phong thừa dịp mang binh cầm dược liệu để tiêu diệt bệnh ôn dịch, nhưng giá thuốc vùn vụt tăng lên mấy tiệm bán thuốc ở Lạc Thành vừa rồi kêu thiếu hụt dược liệu, vì thế vẫn còn chết rất nhiều người.
*,Ôn Dịch:(bệnh lây lan và làm chết người hàng loạt)
Cũng bởi vì sau khi ổn định được Lạc Thành, nạn trộm cướp bệnh ôn dịch đều bị khống chế, đế vương mừng rỡ, truyền lệnh toàn gia(*) Cố Viễn hồi kinh, ban thưởng công lao.
*,Toàn Gia:( cả gia đình)
“Không ngủ , hôm nay đi thỉnh an lão thái thái.” Mặc dù thân thể Cố Minh Châu suy nhược gặp gió liền đổ bệnh, nhưng mà thua người không thua trận, huống hồ ở trong nhà đã dưỡng bệnh mấy ngày, tự nhiên sẽ không để người lên án giáo dục mình, uỵch uỵch từ trong lòng huynh trưởng nhô đầu ra ngẩng đầu hỏi, “Đại ca ca ở đâu?”
“Đại ca và phụ thân đi đến nhà ngoại tổ gia (*) để tặng đồ.” Mặc dù Cố Hoài Du thấy sắc mặt Minh Châu có chút tái nhợt, tinh thần ngược lại khá tốt, một đôi mắt sáng như sao sớm, trong lòng đo lường được một lát, đứng dậy khoác áo khác ngoài cho nàng, thấy nàng ngoan ngoan khép lại , dắt tay nàng đến sân lão thái thái.
*, Ngoại Tổ Gia( nhà bên ngoại)
Hắn vừa đi vừa chỉ vào cả vườn hoa rực rỡ cho muội muội xem, thấy nàng không có hứng thú liền bất đắc dĩ nói ra, “Trong chốc lát đi tới trước mặt lão phu nhân, cũng không nên biểu hiện ra vẻ mặt như vậy ra, lạnh nhạt quá mức.” Muội muội này từ nhỏ đã lạnh nhạt đối với mọi việc, trừ phụ thân và mẫu thân với hai huynh trưởng, đối với người khác quả thực có thể dùng máu lạnh vô tình để hình dung.
Thật sự dù chết ở bên chân muội muội cũng sẽ không thể khiến nàng để ý.
“Biết rõ.” Minh Châu nghiêng đầu ra một chút, cố gắng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt tiểu cô nương trắng nõn có chút tái nhợt lộ ra một nụ cười khẩy, làm cho lòng người sinh luyến tiếc.
“Đảm bảo” Minh Châu không xoắn xuýt vấn đề chuyện tính tình, một khuôn mặt xinh đẹp nhu nhược động lòng người, phảng phất sau cơn mưa đóa hoa run rẩy yêu kiều, xác thực rất có thể dọa người, đều cảm thấy đây là một người nhu nhược cần Liên nhi kẻ hèn mọn này->thương xót bảo vệ. Có điều Cố Hoài Du cảm thấy như vậy rất tốt, hoa sen trắng so với hoa ăn thịt người khá hơn chút ít, khẽ vuốt cằm.
“Ngu xuẩn…” Minh Châu khẽ hừ một tiếng, kiên định cho rằng chỉ nhìn bề ngoài mà kết luận đều quá mức ngu xuẩn, chẳng qua là giữa chừng cười tủm tỉm bị huynh trưởng chặn lại miệng, yên lặng nhớ huynh trưởng, chỉ là nàng người nhỏ sức yếu, uể oải cùng nhau đi tới phòng lão thái thái.
Mới bước vào sân nhỏ của lão thái thái, liền thấy mấy nha đầu còn trẻ xinh đẹp đang ở bên ngoài hành lang dưới nói đùa giỡn với chim anh vũ, gặp huynh muội Cố Hoài Du đi vào, bởi vì lão thái thái cực kỳ coi trọng yêu thương đôi huynh muội này, trong đó xiêm y cùng mọi người cùng nhau đầu vội vàng tiến lên cúi chào cười nói, ” Thỉnh an Lục cô nương Tam gia, lão thái thái gặp Lục cô nương Tam gia, chỉ và sợ vui mừng không thôi .”
Nàng ân cần đón Cố Hoài Du và Minh Châu vào cửa, chỉ thấy lúc này trong phòng lão phu nhân đang truyền đến tiếng cười.
Minh Châu chỉ nghe thấy tiếng nữ tử cười không buồn không lo liền ngẩng đầu, chỉ thấy đang ngồi trong phòng trên một lão phu nhân mặt mũi hiền lành, bà chỉ về phía dưới một nữ hài nhi mười lăm mười sáu tuổi đang nói đùa, hình như đang hết sức vui vẻ. Minh Châu thấy nàng hôm nay mặc một bộ xiêm y cửu thành tân ngũ phúc nâng thọ áo khoác ngoài màu đỏ tím sắc, trên đầu còn có mạt ngạch (*) mới tinh, trên vạt áo còn treo một chuỗi chuỗi hạt châu nhỏ mật sáp, mặc dù đơn giản lại phú quý hơn người. Rốt cuộc thừa nhận lão phu nhân đối với mình yêu mến, nàng có chút dừng lại tiến lên hành lễ, suy nghĩ một chút cho phụ thân và mẫu thân, liền lộ ra bộ dáng nịnh nọt, làm theo, mềm mại khom người nói, ” Thỉnh an lão thái thái.”
*, Mạt Ngạch: (khăn bịt đầu )
“Lục nha đầu như thế nào không nghỉ mấy ngày?” Thấy Minh Châu mềm mại ngẩng lên đầu dùng ánh mắt trong suốt ngập nước nhìn mình, trên mặt lão phu nhân lập tức lộ ra vẻ đau lòng, gọi đứa nhỏ ruột thịt đến vội vàng đem ôm Minh Châu vào trong lòng thấy sắc mặt nàng tái nhợt yếu đuối , liền cất giọng kêu người đưa nước canh đến bổ dưỡng.
Lão phu nhân lại quan tâm sờ trán Minh Châu, trong miệng ân cần hỏi, “Chẳng lẽ trong phủ nghỉ ngơi không thoải mái? Đứa nhỏ của ta, cháu đi theo phụ thân cháu trở về, chắc mệt mỏi vô cùng ngay cả bệ hạ đều nói bảo ngươi nghỉ mấy ngày rồi mới nhập cung gặp bệ hạ, thấy rõ bệ hạ rất coi trọng con, chẳng lẽ quy củ trong nhà còn lớn hơn cả trước mặt bệ hạ sao?”
Trong miệng bà mặc dù nói là thương xót tôn nữ nhi(*), nhưng lại mang theo vài phần ý tứ khác, lập tức liền kêu người phía dưới là mỹ phụ khoảng ba mươi trên người mặc nhũ đỏ bạc thêu hoa đào vải gấm Tứ Xuyên cao cổ quần trang, đầu đội 3 đuôi Kim phượng vô cùng sáng chói nặng trịch (*)vẻ mặt khác thường .
*,Tôn nữ nhi :(cháu gái)
*Mỹ Phụ:(người đẹp đã có gía đình)
“Mẫu thân nói rất phải, Lục nha đầu trở về chắc đi đường mệt mỏi, cũng phải nghỉ mấy ngày cho hồi sức, nghe người khác khua môi múa mép (*) trong lòng cảm bất an, chẳng phải chúng ta đều đau lòng?”
*, Khua môi múa mép:( nói chuyện luyên thuyên)
Mỹ phụ bên cạnh có khuôn mặt đoan chính thanh nhã, phu nhân trung niên vẻ mặt dịu dàng nói ra, “Gọi tức phụ nhi(*) ý tứ, đều là người một nhà, chẳng lẽ còn phải khắt khe quy củ sao? Hơn nữa, nếu như bệ hạ biết rõ Lục nha đầu mệt nhọc, chỉ sợ trong lòng cũng không thích, tức giận hầu phủ thì biết ứng phó như thế nào? Thật sự không biết nặng nhẹ.” Nàng chuyên lo chuyện trang phục trong nhà , nhưng mà trên trán lại có thong dong khoan thai, Phu nhân quay đầu lại nhìn Minh Châu khẽ mỉm cười, mang theo mấy phần yêu thương.
Tức Phụ Nhi :(con dâu, cháu dâu)
Minh Châu nhìn vào đôi mắt nàng thấy nàng thật lòng yêu thương với mình, liền lộ ra một nụ cười tươi tắn.
“Đại bá nương quan tâm con thật sự là một mảnh chân tình.” Cố lục cô nương không có nửa điểm bộ dáng ‘người ngu xuẩn’, nhẹ nhàng mà rúc vào trong lòng lão thái thái, học phụ thân ở trước mặt mẫu thân bộ dáng thỉnh cầu vuốt ve yên lặng chui vào trong lòng lão lão thái thái, quả nhiên lão lão thái thái càng ôm chặt mình, liền thấp giọng nói ra, “Mặc dù thân thể ta có chút ít không lanh lợi, chỉ là trong lòng nhớ lão lão thái thái, cũng muốn thỉnh an lão lão thái thái. Lại có đại bá nương, tam thẩm tử, cùng mấy vị tỷ muội, đều gọi Tiểu Lục trong lòng thân cận, việc an dưỡng có thể để sau.”
“Ý của muội muội, thỉnh an lão thái thái, gặp vài vị muội muội lại dưỡng thân thể cũng không muộn.” Cố Hoài Du liền ở bên cạnh cười nói.
” Tâm can của ta!” Đôi mắt Minh Châu trong suốt không gặp phân nửa âm hiểm, lão phu nhân-> thái thái cũng đã trải qua việc đời, tự nhiên nhìn ra được cái gì là thật lòng, bởi vì này càng yêu thích tôn nữ (*) thuần lương.
*,Tôn Nữ :(Cháu gái)
Huống hồ tôn nữ này từ nhỏ đã lớn lên ở Lạc Thành, cho tới bây giờ mới hồi kinh, lão thái thái cũng thương xót nàng chịu khổ ở Lạc Thành vùng đất cằn cỗi, chỉ hận không thể đem mười mấy năm tổn thất này,thiệt thòi đền bù gấp đôi đôi, nhất thời trước mắt còn lại mấy đứa tôn nữ đều để dựa về sau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Minh Châu nhẹ nhàng nói ra, “Tổ mẫu cũng nhớ Lục nha đầu của chúng ta.”
Lời nói này là thực lòng.
Lão phu nhân cả đời có ba nhi tử một nữ nhi, chỉ có con thứ Cố Viễn Nhân vì năm đó một chút chuyện xưa đối Hầu phủ sinh lòng khúc mắc bởi vì thế nhiều năm không chịu trở về kinh, tôn nữ tôn tử(*2) đều lớn cả như vậy mới đến đoàn tụ bên cạnh lão thái thái, Cố Hoài Du cùng->và huynh trưởng Cố Hoài Phong còn tốt chút ít, tổng tại trong hầu phủ trường->đều ở trong Hầu phủ vài năm, Minh Châu lại là sinh ở Lạc Thành, lão phu nhân chưa bao giờ thấy qua, tự nhiên khiến cho nàng mong nhớ.
Nếu không phải Cố Viễn không kêu khuê nữ một mình lẻ loi ở Hầu phủ nhìn sắc mặt người, lão phu nhân đã sớm đem tôn nữ tiếp hồi kinh trung-> về kinh dưỡng dục.
“Con->Ta hiện thời->tại bên cạnh tổ mẫu, lại không kêu ngài không nhìn đến con->ta.” Minh Châu chỉ cảm thấy tay lão phu nhân run rẩy trên gương mặt mình, dịu dàng sờ mặt mình, nghĩ đến hàng năm lão phu nhân tới Lạc Thành đưa tới-> đưa tới Lạc Thành cho mình rất nhiều xe đồ trang sức đeo tay, dược liệu, xiêm y. chần chờ một chút, hướng vào trong lòng lão phu nhân dựa sát vào nhau.
Nàng, nàng bị cảm động rồi phải không!
” Hiếm thấy muội muội thân cận như vậy với trưởng bối, nếu để cho phụ biết, chỉ sợ hâm mộ cực kỳ.” Cố Hoài Du đã ở một bên cười nói.
Vị Phu nhân nói “A Du cũng vô cùng hiếu thuận”. Vị quý phụ trung niên, Tĩnh Bắc hầu phu nhân gặp Cố Hoài Du nhân phẩm đoan chính thanh nhã, cử chỉ thong dong ôn nhã, ánh mắt khẽ sáng ngời, càng tỏ ra yêu mến, lại nghiêng người hỏi hắn, ” Trong phủ liệu có cái gì không vừa ý? Các convội vã trở về, bên trong cũng phải vội vàng chuẩn bị, nếu nơi nào không thoải mái thì đến nói với bá nương, rốt cuộc đều là người trong nhà.”
Bà hận không thể đối với Cố Hoài Du hỏi ân cần han, tràn đày yêu thương, còn kéo tay Cố Hoài Du hô một tiếng “Ta đây” , bên cạnh người nàng mỹ phụ kia trên mặt cũng có chút không thích, nhịn một chút liền mang theo vài phần mỉa mai cười nói, “Tẩu tử(*) đối A Du cũng để ý chút ít, tiểu hài tử gia gia , ăn chút ít khổ tính cái gì?”
*, Tẩu tử ;(chị dâu)
“Đều là công tử của Hầu phủ, kỳ Ca mọi thứ đều tỉ mỉ như ý, lẽ nào càng muốn A Du ủy khuất?” phu nhân Tĩnh Bắc hầu thấy nàng đối với mình cười gằn, nụ cười lạnh trên mặt nhàn nhạt nói ra, “Tam đệ muội này lời nói ta nghe không rõ .”
“Nghe không rõ? !” Chu thị Tam phu nhân nhìn Tĩnh Bắc hầu phu nhân tính toán, thanh âm lập tức bén nhọn lên.
“Được rồi !” Lão phu nhân đang đau đầu, bởi vì Minh Châu với mình thân cận vui vẻ lên không đau đầu, nhìn thấy hai chị em dâu bất hòa bất hòa lạnh lùng nói ra, “Lục nha đầu không dễ dàng đến cạnh ta, các ngươi nhất định muốn nháo lên? ! Nếu như không vui ý ở trước mắt ta hầu hạ, liền trở về!”
Lão phu nhân cúi đầu sờ mái tóc mềm mại của Minh Châu, lại nhịn không được đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới nhìn thấy nụ cười dịu dàng nhìn Minh Châu, dường như trong mắt Cố Hoài Du chỉ có muội muội, gặp tôn tử tuấn mỹ xuất chúng, công tử khó được công tử tốt , lại thấy Tĩnh Bắc hầu phu nhân đối chính mình lộ ra vài phân năn nỉ, đến cùng chần chờ.
” Nếu trong phủ có nha đầu nô tài bướng bỉnh, nô tài ,tinh nghịch, hoặc là chậm chễ , Du nhi hãy nói cho bá nương biết. ” Lão thái thái đến cùng mềm lòng khi Tĩnh Bắc hầu phu nhân nhiều năm hiếu thuận với mình.
“Bá nương đã thập phần chu toàn.” Cố Hoài Du ôn nhuận cười một tiếng, rồi mỉm cười nói lời cảm tạ Tĩnh Bắc hầu phu nhân, thu mắt không nói cái gì .
“Bá nương đối Tam ca ca cực kỳ yêu thương, nhưng Tam ca ca chỉ nói một tiếng cảm ơn, đúng là lạnh nhạt.” Thấy hắn mây trôi nước chảy, Tĩnh Bắc hầu phu nhâncàng thêm yêu mến, bên cạnh lão phu nhân một nữ hài nhi xinh đẹp rực rỡ trong mắt lộ ra vài phân không cam lòng, liền nhịn không được nhảy ra nói ra.
Nàng xinh đẹp động lòng người, mặt mày có tinh thần, hiển nhiên ở Hầu phủ cũng hết sức tùy ý, lại dám ở trước mặt các trưởng bối mở miệng, hẳn là hết sức được cưng chiều
Trên người nàng mặc một xiêm y hết sức tinh xảo phi điểu miêu hoa váy dài, yểu điệu nhiều vẻ, lúc này cười lạnh một tiếng, trên đầu cài bảo trâm màu đỏ khẽ lay động, mặc dù vẻ mặt chua ngoa, vẫn như cũ lộ ra vài phân nhanh nhẹn, đáng yêu.
Cố Hoài Du quân tử như ngọc, nơi nào sẽ chấp nhặt một muội muội, cùng lắm là cười khoan dung một chút.
Minh Châu hơi động một chút, từ trong lòng lão thái thái nhô đầu ra, nhìn thẳng thấy nữ hài nhi kia vẻ mặt bất thiện mang theo vài phần địch ý.
” Đây là…”
“Ngũ muội muội sao có thể nào cùng huynh trưởng nói chuyện như vậy, phép tắc đâu?” nữ hài nhi giống như Tĩnh Bắc hầu phu nhân nhíu mày đứng dậy quát lớn.
“Nhị tỷ tỷ cần gì ép buộc ta, chẳng lẽ ta không phải vì đại bá nương bất bình? !” Nữ hài nhi kia liền hừ một tiếng.
“Ngươi!”
“Cái gì là lạnh nhạt ?” Bởi vì Minh Châu thấy nàng đổi trắng thay đen, đem chiếc nồi úp trên đầu Tĩnh Bắc hầu phu nhân, lặng lẽ sắp xếp quan hệ bên trong, chậm rãi hỏi, “Đại bá nương từ ái rộng lượng, sao có thể vì việc nhỏ này mà… Tỷ tỷ giống như hẹp hòi dây dưa? Tam ca ca cảm tạ đại bá nương đã là cảm kích, trong lòng Ngũ tỷ tỷ càng cảm giác không đủ, chẳng lẽ trong ngày thường đối với đại bá nương lại nói thêm những từ cảm kích thân mật?” Thấy nữ hài nhi kia bỗng nhiên kinh ngạc nghiêng đầu để ý chính mình, ngắm nhìn ngón tay mảnh khảnh của chính mình, giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt
“Đại bá nương yêu thương Ngũ tỷ tỷ mấy năm, không phải tự nhiên Tam ca ca có thể so với. Mặc dù trưởng bối xưa nay từ ái không thèm để ý, chỉ là Ngũ tỷ tỷ ngày thường có thể đối với bá nương cảm kích nói tạ ơn? Ta không cần thẹn trong lòng nói toạc ra, không bằng trước mắt đại bá nương quỳ xuống dập đầu thừa nhận, nếu không, thật sự khinh bỉ.”
Hơn nữa thấy người khác bị đối xử bất công, đều không chịu được, Ngũ tỷ tỷ rất có hiếu tâm.” Cố lục cô nương chống cằm thờ ở nhìn nữ hài tử kia nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro