Chương 9: Chư vị nữ nhân ở Đông Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn vuốt ve bùa hộ mệnh, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tươi cười xán lạn của Tiêu Hề Hề.

Hắn để bùa hộ mệnh vào túi tiền tùy thân: "Hôm nay Tiêu Lương Đệ đã làm những gì?"

Thường công công thành thật trả lời: "Sáng nay nàng ấy dọn về Thanh Ca Điện, sau đó vẫn luôn ở đó, không hề ra ngoài. À, lúc chiều, Bạch Trắc Phi phái người đưa thiệp mời cho Tiêu Lương Đệ, mời nàng tham gia tiệc trà chiều mai."

Thấy Lạc Thanh Hàn tỏ vẻ suy nghĩ, Thường công công còn cho rằng đêm nay Thái Tử sẽ nghỉ lại ở Thanh Ca Điện. Nhưng Lạc Thanh Hàn lại chẳng nói gì nữa, xoay người đến thư phòng.

-----------

Chiều ngày hôm sau, Tiêu Hề Hề mang theo Bảo Cầm đến Thúy Minh Hiên.

Trên đường, Bảo Cầm giống như bà cụ non, không ngừng lải nhải: "Lúc người gặp Bạch Trắc Phi thái độ phải tốt một chút, những lời không nên nói thì đừng nói, nếu người ta nói mấy lời không tốt thì nên cười cho qua, đừng cãi lại, cứ giả ngu là được. Bạch Trắc Phi dù sao cũng là trắc phi, phẩm cấp cao hơn người, hơn nữa cha nàng ta là thái phó dạy dọc cho Thái Tử, Thái Tử cũng phải khách khí với nàng, người không muốn lấy lòng nàng thì cũng cố gắng đừng đắc tội."

Tiêu Hề Hề ngáp một cái: "Ta biết rồi."

Phía trước chính là Thúy Minh Hiên.

Bảo Cầm giúp Tiêu Hề Hề sửa lại làn váy và tóc tai một chút, xác định nàng không có chỗ nào thất lẽ mới giờ tay ra dấu OK. Động tác này là trước kia Tiêu Hề Hề làm trước mặt nàng, Bảo Cầm cảm thấy thú vị nên học theo.

Trong Thúy Minh Hiên đã có không ít người đến. Từ Bạch Trắc Phi, Lý trắc phi đến Từ Lương Đệ, Trần Lương Viện, Triệu Mỹ Nhân đều tới cả. Hơn mười vị nữ nhân ở hậu viện Đông Cung gần như đều đông đủ. Các nàng dựa theo phẩm cấp, theo thứ tự ngồi quỳ trên đệm mềm, trước mặt bàn thấp đặt các loại trái cây trà bánh đầy màu sắc.

Tiêu Hề Hề mang theo Bảo Cầm tiến lên uốn gối chào hỏi.

Bạch Trắc Phi sinh ra ở thư hương thế gia, trời sinh tú lệ, tao nhã, đáng tiếc sức khỏe của nàng không được tốt lắm, cứ dăm ba ngày lại ốm một lần, vậy nên cả người nàng đều tỏa ra khí chất liễu yếu đào tơ. Loại cảm giác nhu nhược này càng kích thích dục vọng bảo hộ của đám nam nhân. Nàng mỉm cười nói với Tiêu Hề Hề: "Muội muội ngồi đi."

Tiêu Hề Hề đi đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi đám trái cây trà bánh trên bàn. 'Mấy cái này nhìn ngon quá.' Ọc ọc~ (tiếng bụng kêu) Lặng lẽ nuốt nước miếng.

Bạch Trắc Phi thấy nàng nhìn chằm chằm đĩa bánh trên bàn, lại cười nói: "Mấy thứ này là ta chuẩn bị cho các vị tỷ muội ăn vặt, mọi người nếm thử một chút xem có ngon không?"

Tiêu Hề Hề lập tức cầm lấy một khối bánh, bỏ vào trong miệng, thật lòng khen: "Ngon lắm!"

Bảo Cầm hầu hạ ở bên cạnh thầm thở dài. 'Người có ăn cái gì mà không thấy ngon đâu?'

Mấy người khác cũng tỏ vẻ khen ngợi trà bánh, sau đó câu chuyện dần dần mở rộng sang nhiều chủ đề khác.

Lý Trắc Phi là người duy nhất ngang hàng với Bạch Trắc Phi, nói chuyện cũng ít cố kỵ hơn người khác, tư thái lại càng tùy ý. 

"Nghe nói hôm qua Bạch muội muội lại bị bệnh, Thái Tử điện hạ không đến thăm muội sao?"

Lời này nói ra, động tác của mọi người đều dừng một ít.

Bạch Trắc Phi giống như không nghe ý trào phúng trong lời này, vẫn mỉm cười nhu hòa: "Muội chỉ không thoải mái một chút thôi, ngủ một giấc là khỏe, sao dám yêu cầu Thái Tử điện hạ tự mình đến thăm?"

Trần Lương Viện bình thường có quan hệ tốt với Bạch Trắc Phi nghe vậy lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, Thái Tử điện hạ trăm công ngàn việc, vô cùng bận rộn, làm sao có thể cả ngày đều ở hậu viện. Đâu phải chỉ riêng mình Bạch tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta cũng đã rất lâu rồi chưa được gặp Thái Tử điện hạ."

Lời này của nàng rõ ràng là giúp Bạch Trắc Phi tìm bậc thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro