Chương 10: Trăm công nghìn việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý trắc phi cười khẽ: "Nếu Thái Tử điện hạ thật sự bận rộn thì làm sao tối hôm trước còn rảnh rỗi đi Lãnh Hương Lâu một chuyến đây?"

Nói xong, nàng còn cố ý nhìn thoáng qua Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề còn đang mải ăn uống, hoàn toàn không tiếp nhận được ánh mắt đầy ý tứ của nàng.

Lý trắc phi tức giận. 'Nàng ta bị ngốc sao!?'

Nàng đề cao âm lượng: "Tiêu muội muội, muội có đang nghe mọi người nói chuyện không?"

Tiêu Hề Hề từ đĩa trái cây ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh.

Bạch trắc phi thấy thế, cười nhu hòa: "Xem ra Tiêu muội muội không nghe thấy."

Thật ra Tiêu Hề Hề cũng không phải hoàn toàn không nghe, nội dung đại thể nàng vẫn nghe được, nàng chỉ là không hiểu tự nhiên đám nữ nhân này gọi nàng làm gì? Chẳng lẽ là muốn nàng tham gia cuộc trò chuyện sao? Cũng đúng, nếu nàng đã ăn đồ ăn của người ta thì cũng phải góp vui một chút.

Tiêu Hề Hề tập trung nhớ lại, vừa nãy hình như các nàng nhắc tới Thái Tử điện hạ, còn nhắc tới trăm công nghìn việc (nhật lý vạn cơ).

Hmmm...

Tiêu Hề Hề nghiêm túc hỏi: "Lý Vạn Cơ là ai? Vì sao Thái Tử điện hạ lại muốn tát* hắn?"

*chữ này đồng âm

Bạch trắc phi: "..."

Lý trắc phi: "..."

Chư vị phi tần: "..."

Bảo Cầm xuýt nữa thì quỳ luôn. 'Đại tiểu thư của ta ơi, nhìn xem người vừa nói gì cái kìa?'

Bọn họ cạn lời một lúc lâu.

Bạch trắc phi khó khăn mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Hôm nay gió hơi lớn nhỉ."

Trần lương viện cũng phụ họa: "Đúng vậy, gió lớn quá, vừa nãy muội chẳng nghe thấy gì."

Lý trắc phi dứt khoát đổi chủ đề: "Nghe nói Thái Tử điện hạ lúc đi săn thiếu chút nữa bị thương."

Chủ đề này lập tức lấy được chú ý của mọi người. Các nàng lập tức ném câu hỏi hóc búa kia qua một bên, thống nhất cùng nhau thảo luận đề tài "Thái Tử xuýt nữa bi thương".

"Mọi người có biết chi tiết thế nào không?"

"Nghe nói là ngựa bị kinh sợ,  muốn quật ngã Thái Tử điện hạ."

"Thái Tử điện hạ có thể bình an trở về, quả nhiên là phúc trạch thâm hậu."

......

Tiếp theo chính là mấy lời ca ngợi hoa mĩ Thái Tử điện hạ của các nàng. Tiêu Hề Hề không tài nào chen vào nổi một lời, vì thế nàng tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo: "Thái Tử điện hạ giá lâm!"

Chúng phi tần không nghĩ tới Thái Tử sẽ đến, đều vui mừng khôn xiết. Các nàng dùng tốc độ ánh sáng kiểm tra dung nhan, xác định mình đã xinh xinh đẹp đẹp từ đầu đến chân.

Lạc Thanh Hàn đi vào Thúy Minh Hiên. Hôm nay hắn mặc áo dài màu lam, làn gió thổi tay áo rộng phiêu phiêu bay lên, lại xứng với khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của hắn, mang đến cảm giác hắn lúc nào cũng có thể hóa thành tiên bay lên trời cao.

Bạch trắc phi cùng Lý trắc phi mang theo các vị phi tần tiến lên chào hỏi: "Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ."

Mười mấy vị nữ nhân ở hậu viện của Lạc Thanh Hàn mập ốm cao thấp đều đủ cả. Mà hắn ở giữa đàn oanh oanh yến yến này giống như là Đường Tăng tuấn mĩ bước nhầm vào động yêu tinh vậy. Hắn càng ngồi yên bất động càng làm cho người ta muốn lột sạch hắn!?

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi: "Vừa rồi các ngươi đang nói về chuyện gì?"

Ngoại trừ Tiêu Hề Hề, chúng phi tần đều không hẹn mà gặp nghĩ thầm: 'Chúng ta đang nói chuyện gì? Nói chuyện ngài vì sao lại muốn tát Lý Vạn Cơ...'

Khụ khụ!

Bạch trắc phi ho nhẹ hai tiếng, âm thanh mềm nhẹ: "Bọn thiếp đang nói về chuyện Thái Tử điện hạ xuýt nữa bị thương lúc đi săn."

Giọng nói Lý trắc phi đầy quan tâm: "Chúng thiếp đều lo lắng cho an nguy của điện hạ."

Các phi tần khác đều gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy đúng vậy, điện hạ nhất định phải bảo trọng thân thể."

Bạch trắc phi lại ho hai tiếng, giống như thật sự không được thoải mái.

Lạc Thanh Hàn nhìn về phía nàng: "Ngươi lại sinh bệnh ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro