Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối 1071-1100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1071 - 1100

Chương 1071: NÀNG ĐÂY LÀ NẰM KHÔNG CŨNG TRÚNG ĐẠN MÀ!
 

  Trương bộ khoái và Lưu bộ khoái choáng váng đầu óc vì mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà bọn họ.
    Vệ nương tử chợt nói:
- Ta đã nói hai người các ngươi sao lại giống nhau như vậy, thì ra không chỉ là biểu tỷ đệ, mà còn là phu thê nữa!
    Tiêu Hề Hề thực sự không hiểu nổi, ngoại hình của mình và Uất Cửu khác nhau một trời một vực, tại sao Vệ nương tử lại khăng khăng cho rằng hai người họ giống nhau?
    Trương bộ khoái trả lại lộ dẫn cho Uất Cửu, hỏi lại một câu.
    - Chỗ này của chúng ta rất xa xôi, rất ít khi có người từ nơi khác đến đây, sao các ngươi lại cố ý chạy đến đây? Là đến thăm họ hàng à?
    Trong lòng Tiêu Hề Hề khẽ động, bề ngoài lại giả vờ ngập ngừng, làm bộ muốn nói rồi lại thôi.
    Do dự một lúc lâu mới mở miệng.
    - Thật không dám giấu diếm gì ngài, chúng ta là đến tìm người thân, đệ đệ ta trước kia là người Lĩnh Đài huyện. Bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, lúc hắn còn rất nhỏ đã bị ép phải chia lìa với người trong nhà. Hôm nay hắn cuối cùng cũng thành gia lập nghiệp, nên muốn quay trở về gặp lại phụ mẫu và người nhà một lần. Nhưng đã qua quá nhiều năm, đệ đệ ta đã quên mất nhà mình ở đâu, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được nhà hắn ở đâu.
    Uất Cửu nghe nàng cứ một tiếng đệ đệ hai tiếng đệ đệ, trong lòng rất bực mình.
    Nữ nhân này rõ ràng là cố ý chiếm tiện nghi của hắn ta.
    Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn ta cũng không có cách nào vạch trần nàng trước mặt người khác, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
    Vệ nương tử nhiệt tình nói:
- Thì ra tướng công của ngươi cũng là người Lĩnh Đài huyện, tướng công của ngươi họ gì? Chỗ này tổng cộng chỉ có vài nhà, mọi người đều quen biết lẫn nhau, có lẽ chúng ta có thể giúp được các ngươi.
    Tiêu Hề Hề:
- Đệ đệ ta họ Uất.
    Uất không phải là một họ thường gặp.
    Cả Lĩnh Đài huyện chỉ có một gia đình họ Uất.
    Vệ nương tử đầu tiên là ngẩn người, như là nhớ ra cái gì, sắc mặt nhất thời liền thay đổi mãnh liệt.
    - Thì ra các ngươi là người của Uất gia!
    Hai người bộ khoái cũng rất nhanh phản ứng lại, đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.
    Tiêu Hề Hề trừng mắt nhìn:
- Uất gia có chuyện gì à? Có vấn đề gì không?
    Vệ nương tử vội vàng xua tay:
- Không có, không có vấn đề gì, ta chỉ là cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Uất gia thế mà còn để lại hậu nhân. Ta còn tưởng rằng người của Uất gia đã chết hết rồi...
    Nói đến đây bà lại đột nhiên im lặng, ở trước mặt người ta mà nói về người nhà của người ta như vậy thì thật sự không thích hợp.
   Khoé miệng bà giật giật, lộ ra nụ cười áy náy.
    Uất Cửu hỏi lại:
- Người của Uất gia đã chết hết là đã xảy ra chuyện gì?
    Lúc hắn ta còn rất nhỏ đã được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi, lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ ngu ngơ không biết gì, lại cộng thêm thời gian quá lâu, những ký ức về phụ mẫu đã trở nên mờ nhạt.
    Hiện giờ hắn ta chỉ nhớ được mẫu thân mình họ Uất, những thứ khác đều không nhớ được.
    Trương bộ khoái mở miệng giải thích.
    - Uất gia là nhà giàu nổi danh trong thành của chúng ta, không chỉ có tiền, mà còn rất có thiện tâm, danh tiếng ở địa phương rất tốt. Thứ không tốt duy nhất chính là phương diện con nối dõi khá khó khăn. Lão gia Uất gia đã lớn tuổi, dưới gối lại chỉ có một nữ nhi, ngay cả một đứa con trai có thể thừa kế gia nghiệp cũng không có. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể tính đến cách khác, dự định chiêu con rể cho khuê nữ.
    Lưu bộ khoái tiếp tục nói.
    - Ta nhớ cuối cùng bọn họ chiêu một người từ nơi khác đến làm con rể, người từ nơi khác đến là một người Tây Vực, dáng vẻ quái lạ, nhất là đôi mắt màu xanh đó, nhìn rất đáng sợ.
    Nói đến đây hắn mới để ý nhìn về phía Uất Cửu, phát hiện Uất Cửu lại rất giống với người Tây Vực đó.
   Hắn thốt ra:
- Chẳng lẽ ngươi chính là nhi tử của tiểu thư Uất gia và người Tây Vực đó?!
    Uất Cửu không trả lời, coi như là đã thừa nhận rồi.
    Lưu bộ khoái trợn tròn mắt, vẻ mặt như gặp quỷ:
- Nhưng không phải ngươi đã chết rồi sao?
    Uất Cửu nhíu mày:
- Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?
    Trương bộ khoái giúp đỡ giải thích:
- Ngươi đừng hiểu lầm, Tiểu Lưu không phải là nguyền rủa ngươi, hắn chỉ là bị hù dọa mà thôi, nên mới nói chuyện mà không lựa lời, ngươi đừng để bụng nhé?!
    Lúc nói lời này, hắn không nhịn được mà lén nhìn Uất Cửu.
    Sắc mặt của Uất Cửu hồng hào, có thể nói chuyện có thể thở, hơn nữa lại còn có bóng, rõ ràng là một người sống.
    Xem ra Uất Cửu quả thật chưa chết, hắn ta thật sự còn sống!
    Trong ánh mắt của Vệ Nương tử tràn ngập vẻ khó tin.
    - Chúng ta đều cho rằng Uất gia đã không còn ai, không nghĩ tới ngươi thế mà lại còn sống, hơn nữa lại còn lớn đến như vậy rồi.
    Uất Cửu càng nghe càng cảm thấy không đúng:
- Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi đều nghĩ rằng ta đã chết?
    Vệ Nương tử đè nén sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục nói.
    - Người con rể mà Uất gia chiêu tới nhà mặc dù dáng vẻ không giống chúng ta lắm, nhưng tính cách cũng khá tốt, hơn nữa hắn biết nói tiếng địa phương của Đại Thịnh chúng ta, giao tiếp cũng không có vấn đề gì. Từ sau khi hắn vào cửa Uất gia, liền an phận sống cùng Uất tiểu thư. Đôi phu thê trẻ thường xuyên đi ra ngoài uống trà mua đồ, nhìn bọn họ dính nhau như vậy, tình cảm chắc là rất tốt. Chỉ tiếc là ngày vui không kéo dài được lâu, sau đó không bao lâu thì người con rể đó đã mất tích. Nhị lão Uất gia sai người tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn làm kinh động đến quan phủ nhưng vẫn không thể tìm thấy người Tây Vực đó. Càng đáng thương hơn là, lúc đó Uất tiểu thư mới biết mình đã mang thai. Nàng ấy không muốn phá thai, cắn răng sinh đứa nhỏ ra, ta nhớ rằng hình như nàng ấy đã sinh ra một đứa con trai.
    Nói đến đây bà không nhịn được quay lại nhìn Uất Cửu một cái.
    Rất rõ ràng, đứa con trai mà Uất tiểu thư sinh ra lúc đó chính là Uất Cửu.
    Uất Cửu lạnh lùng nói:
- Bà ấy đáng lẽ nên bỏ đứa trẻ đi.
    Mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên đối với phản ứng này của hắn ta, tất cả đều khó hiểu nhìn hắn ta.
    Uất Cửu lại lộ ra biểu cảm khinh thường, giọng điệu cũng âm dương quái khí.
    - Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Lúc đó bà ấy vẫn còn trẻ, trong nhà lại có tiền, cho dù là tái giá, cũng có thể gả cho một gia đình không tồi, bà ấy cần gì nhất định phải sinh ra đứa con vô dụng đó? Chẳng lẽ là vì thứ tình mẫu tử kia?
    Vệ nương tử lắc đầu thở dài:
- Không thể nói như vậy được, dù sao thì đó cũng là cốt nhục của nàng ấy, mẫu tử liền tâm, làm sao nàng ấy có thể bỏ được chứ?
    Chính bà cũng đã làm mẫu thân, nên tất nhiên có thể hiểu được loại cảm giác này.
    Uất Cửu lại không hiểu được.
    Hắn ta thậm chí còn cảm thấy rằng cách làm của Uất tiểu thư rất ngu ngốc.
    Nếu như lúc đó tiểu thư Uất gia phá thai, hắn ta cũng không cần đi đến thế gian này, sau đó cũng không cần phải trải qua nhiều gian khổ như vậy.
    Ngay từ đầu, cuộc đời của hắn ta đã là một sai lầm.
    Nếu như tiểu thư Uất gia thông minh hơn một chút, đáng lẽ nên kịp thời chấm dứt sai lầm đó.
    Nghĩ đến đây, hắn ta không nhịn được mà nhìn về phía Tiêu Hề Hề, thấp giọng mắng một câu.
- Ngươi rất giống bà ấy, đều là nữ nhân ngu ngốc!
    Vẻ mắt Tiêu Hề Hề không hiểu chuyện gì:
- Liên quan gì đến ta chứ?
    Nàng đây này là nằm không cũng trúng đạn mà!
    Tiêu Hề Hề bảo Vệ nương tử đừng để ý đến con chó điên này, ra hiệu cho bà tiếp tục nói.
    Vệ nương tử tiếp tục nói:
- Cơ thể của tiểu thư Uất gia vốn không tốt, sau khi sinh hài tử, cơ thể càng trở nên tệ hơn, cách vài ba ngày lại phải tìm đại phu uống thuốc. Cũng may là cơ thể của đứa trẻ đó cũng không tệ, sau khi sinh ra vẫn luôn khỏe mạnh. Cho đến ngày Uất gia làm tiệc rượu đầy tháng cho đứa trẻ, có một đạo sĩ du phương đột nhiên tìm đến cửa.
Chương 1072: CHUYỆN XƯA CỦA UẤT GIA.
    - Đạo sĩ đó nói với nhị lão Uất gia, Uất tiểu thư sinh con trai là một thiên sát cô tinh, khắc phụ khắc mẫu, nếu tiếp tục giữ hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ khắc chết cả nhà. Sở dĩ cơ thể Uất tiểu thư trở nên càng ngày càng kém, cũng là bởi vì bị nhi tử khắc. Cách giải quyết duy nhất là mau chóng đưa đứa trẻ đó ra ngoài, giao cho người khác nuôi dưỡng. Vị đạo sĩ đó còn chủ động bày tỏ nguyện ý nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Bởi vì đây là tiệc rượu đầy tháng, hầu như toàn bộ người trong thành người đều được mời đến Uất gia uống rượu, lúc đó ta cũng theo phụ mẫu huynh tẩu cùng nhau đến tiệc rượu của Uất gia, cho nên ta đã tận mắt chứng kiến được cảnh đó.
    Trương bộ khoái nói:
- Lúc đó ta cũng có mặt, quả nhiên có chuyện đó.
    Lưu bộ khoái gật đầu phụ hoạ:
- Chuyện đó làm ầm ĩ lắm, rất nhiều người trong thành đều biết.
    Uất Cửu không biết là nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
    - Cho nên bọn họ đồng ý đưa ta cho đạo sĩ du phương đó sao?
    Thì ra hắn ta chính là như vậy mà được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi.
    Nhưng Vệ nương tử lại lắc đầu.
    - Không phải, nhị lão Uất gia hoàn toàn không tin lời đạo sĩ du phương đó nói, bọn họ đuổi người đó ra khỏi nhà ngay lập tức. Uất tiểu thư còn biểu thị trước mặt tất cả mọi người rằng cơ thể nàng ấy lúc nào cũng không tốt, không có liên quan gì đến nhi tử. Con trai của nàng tương lai nhất định có thể khỏe mạnh mà lớn lên, hơn nữa sẽ thành gia lập nghiệp, sinh con dưỡng cái, tuyệt đối không phải là một thiên sát cô tinh. Nếu ai dám nói xấu nhi tử của nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ liều mạng với người đó!
    Uất Cửu ngây ngẩn cả người.
    Tiêu Hề Hề âm thầm thở dài một hơi.
    May mắn, không phải phụ mẫu khắp thiên hạ này đều vô tình giống như phụ mẫu của nàng.
    Vệ nương tử chân thành cảm thán:
- Uất tiểu thư thật sự rất yêu nhi tử của nàng.
    Uất Cửu đã quen thuộc với việc nhận lấy ác ý và tính toán của người khác, chợt biết được mình thế mà lại có một người mẫu thân thương yêu mình như vậy, không khỏi có chút không biết phải làm sao.
    Hắn ta cứng đờ tại chỗ, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
    Lưu bộ khoái bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
    - Thực ra nếu lúc đó Uất gia có thể đưa đứa trẻ đó ra ngoài, có lẽ Uất gia sẽ không gặp phải họa diệt môn, bây giờ xem ra, tên đạo sĩ du phương đó không nói sai, quả thật là đứa trẻ đó đã khắc chết cả nhà bọn họ.
    Cơ thể Uất Cửu đột nhiên trở nên càng cứng ngắc hơn.
    Trương bộ khoái liếc mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói linh tinh.
    Vệ nương tử cũng không đồng tình với lời nói của Lưu bộ khoái, nhíu mày nói.
    - Đứa trẻ đó là vô tội, hắn không biết gì cả, Uất gia gặp phải họa diệt môn, hoàn toàn là vì đắc tội người không nên đắc tội!
    Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi:
- Uất gia đắc tội ai?
    Vệ Nương tử vẻ mặt phức tạp nói:
- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
    Vừa vặn lúc này khách nhân trong quán hầu như đều đã ăn xong và rời đi rồi, trong quán rất yên tĩnh.
    Nhóm người tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống.
    Vệ nương tử rót cho bọn họ mỗi người một chén trà, từ từ nói ra chân tướng năm xưa.
    ……..........
    Năm xưa trong Lĩnh Đài huyện, rất nhiều người đều biết Uất gia có một khuê nữ, không chỉ cơ thể yếu đuối, mà còn xinh đẹp như tiên nữ, khiến vô số thanh niên trẻ tuổi mang lòng khát khao đối nàng ấy, muốn cưới nàng ấy về nhà.
    Tiếc là Uất gia không gả con gái, chỉ muốn tìm một người ở rể.
    Đầu năm nay phàm là người không gặp khó khăn gì thì đều không cam lòng đem đứa con trai nhà mình khó khăn lắm mới nuôi lớn được để đưa đi ở rể nhà người khác.
    Những người tự nguyện ở rể, đa phần đều là những kẻ tầm thường vô vị, ăn không ngồi rồi, chỉ muốn sống dựa hơi vào nữ nhân mà không có chút lý tưởng nào.
    Nhị lão Uất gia không muốn gả nữ nhi cho những người như vậy.
    Trong số rất nhiều người ngưỡng mộ, tiểu công tử nhà Huyện thái gia có thân phận cao nhất, hành vi cũng càn rỡ nhất.
    Trong nhà vị tiểu công tử đó đã có chính thê, thiếp thất cũng có vài phòng, nhưng hắn ta không biết đủ, vẫn thường xuyên tầm hoa vấn liễu, nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp liền muốn trêu chọc một phen.
   
    Hắn ta vẫn luôn thèm khát sắc đẹp của tiểu thư Uất gia, muốn nạp tiểu thư Uất gia vào làm tiểu thiếp trong nhà nhưng lại bị nhị lão Uất gia từ chối.
    Nhưng hắn ta chưa từ bỏ ý định, chỉ cần có cơ hội là sẽ quấy rối Uất tiểu thư.
    Uất tiểu thư không chịu nổi sự quấy rối nhưng lại không thể đi đòi công đạo, chỉ có thể cả ngày trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài.
    Cho đến khi nàng tìm được một người Tây Vực làm phu quân, tình hình mới có thay đổi.
    Người Tây Vực đó không những cao lớn mạnh mẽ, mà còn biết một chút công phu quyền cước.
    Hắn bảo vệ Uất tiểu thư rất chặt, cũng âm thầm giáo huấn tiểu công tử nhà Huyện thái gia một trận.
    Tiểu công tử đó là một người ăn mềm sợ cứng, hắn ta thấy người Tây Vực đó là một kẻ ngang ngược không sợ chết nên không dám đánh chủ ý lên người Uất tiểu thư nữa.
     Nhờ vậy mà Uất tiểu thư mới sống được vài năm thoải mái.
    Chỉ tiếc là sau đó người Tây Vực đó đã biến mất, cuộc sống thoải mái của Uất tiểu thư theo đó cũng kết thúc.
    Tiểu công tử nhà Huyện thái gia biết rằng con rể Uất gia đã mất tích, lập tức nghênh ngang đến Uất gia cầu hôn, nhất định muốn nạp Uất tiểu thư làm thiếp, lần thứ hai bị nhị lão Uất gia từ chối.
    Tiểu công tử thẹn quá hoá giận, chửi ầm lên tại chỗ, nói Uất tiểu thư chỉ là một đôi giày rách bị người ta vứt bỏ, có người nguyện ý lấy nàng ấy thì nàng ấy nên thắp hương cảm tạ, bây giờ nàng ấy thế mà lại dám chọn ba lấy bốn? Cũng không nhổ một bãi nước bọt rồi soi lại xem mình là kẻ nào!
    Nhị lão Uất gia rất tức giận, vung tay áo bỏ đi ngay lập tức.
    Tiểu công tử đó có lẽ cầm tinh con chó, càng đuổi hắn ta đi thì hắn ta lại càng muốn chạy theo cắn người.
    Trong một thời gian sau đó, hắn ta nghĩ ra mọi cách để gây phiền toái cho Uất gia.
    Hắn ta còn lợi dụng quyền lực của phụ thân mình để quấy nhiễu chuyện làm ăn của Uất gia.
     Vì vậy, cuộc sống của Uất gia càng ngày càng khó khăn.
    Nhưng dù thế, nhị lão Uất gia vẫn không mở miệng để nữ nhi làm thiếp cho người khác.
    Cho đến một ngày.
    Vị tiểu công tử đó uống hơi nhiều rượu.
    Hắn ta uống say khướt, đầu óc không tỉnh táo, lại mang theo người xông vào Uất gia, muốn bá vương ngạnh thượng cung với Uất tiểu thư.
     Uất tiểu thư liều chết không theo, cuối cùng lại bị tiểu công tử đó bóp chết.
    Nhị lão Uất gia nhìn thấy cảnh này, hận đến mất hết lý trí, xông lên liều mạng với tiểu công tử đó.
    Cuối cùng bị nô bộc bên cạnh tiểu công tử đè xuống đất đánh một trận tơi bời.
    Lúc đó tiểu công tử đã có chút tỉnh táo.
    Hắn ta biết lần này mình đã gây ra đại họa, trong lòng không khỏi hối hận.
    Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hối hận cũng vô ích.
    Đúng lúc nhị lão Uất gia vẫn đang khóc la chửi bới, ồn ào muốn đến Thịnh Kinh cáo ngự trạng, thề phải để cho hắn ta nợ máu phải trả bằng máu.
    Tiểu công tử quá sợ hãi, nhất thời luống cuống.
    Nếu thật sự để cho nhị lão Uất gia đi cáo ngự trạng thì tiền đồ của phụ thân hắn cũng sẽ chấm dứt.
    Hắn ta vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, cộng thêm tác dụng của rượu, rượu làm cho người ta gan dạ, hắn ta liền sai nô bộ giết chết nhị lão Uất gia.
    Dù sao thì Uất tiểu thư cũng đã chết, người chết không thể sống lại, chi bằng cứ giải quyết triệt để, tránh sau này lại đưa tới hoạ hoạn.
    Giết một người là giết, giết cả nhà cũng là giết.
    Không có gì khác biệt!
    Đêm đó, Uất gia nổi lên một trận hoả hoạn lớn.
    Tất cả người hầu của Uất gia đều chạy thoát ra ngoài, chỉ có nhị lão Uất gia và Uất tiểu thư, Uất tiểu công tử không thể chạy thoát, một nhà bốn người chôn vùi trong biển lửa, ngay cả một bộ di thể cũng không còn nguyên vẹn.
Chương 1073: ĐÂY GỌI LÀ ÁC GIẢ ÁC BÁO!
Vệ nương tử nói tới đây, không khỏi thở dài một tiếng.
- Nếu như ba năm trước các ngươi đến đây hỏi những thứ này, ta căn bản cũng không dám nhắc đến chuyện này. Nhưng bây giờ không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua, cả nhà Huyện thái gia đó cũng không còn nữa.
Sắc mặt Uất Cửu đã trở nên cực kỳ âm u.
Ký ức về phụ mẫu của hắn ta đã trở nên mờ nhạt từ lâu rồi, hắn ta thậm chí đã quên mất mẫu thân mình trông như thế nào.
Nhưng dựa vào miêu tả của Vệ nương tử và hai bộ khoái, hình ảnh của mẫu dần dần trở nên sinh động.
Đó là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra lại rất kiên cường.
Bà ấy rất yêu phụ mẫu, phu quân và hài tử của mình.
Nếu như bà ấy không bị người ta giết, nếu như nhị lão Uất gia vẫn còn sống, như vậy hắn ta sẽ không trở thành cô nhi, không phải bị ép học những thủ đoạn giết người đó, không cần phải bởi vì phạm một chút lỗi mà bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.
Hắn ta có thể giống như những đứa trẻ khác, được mẫu thân và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu coi như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều và yêu thương, hạnh phúc vui vẻ lớn lên thành người.
Nhưng mà, trên đời này không có nếu như.
Cổ họng Uất Cửu có chút khàn khàn, lời nói ra cực kỳ trầm thấp, thậm chí còn có thể nghe thấy một chút run rẩy.
- Gia đình Huyện thái gia đó đi đâu rồi?
Vệ nương tử:
- Có lẽ là bởi vì nhà bọn họ làm quá nhiều việc ác, khiến trời cao không thể nhìn nổi nữa. Trong một lần ra ngoài thăm họ hàng, bọn họ không may gặp phải sơn phỉ. Cả một nhà kể cả nô bộc và gia đinh đi theo đều bị giết sạch sẽ, một người sống cũng không để lại. Nghe nói chết rất thảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro