Kích Hoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư ký Miên cảm thấy đầu hơi đau.

Hôm nay lúc ra đường có phải đã bước nhầm chân không? Vì sao hôm nay trời đất cứ như thể bị đảo lộn vậy?

Cô gái đứng trước mặt mình, không phải là bị tráo đổi thân phận đó chứ? Sao một chút cũng không giống đại tiểu thư Trình Cẩm Khanh vậy?

Khởi đầu bằng một nụ cười tươi tắn, một câu nũng nịu muốn "chị Miên" dắt đi tham quan, kết thúc bằng một cái ôm tay thân mật.

Bấy nhiêu đó cũng khiến thư ký Miên cảm thấy mắt trái mắt phải của mình thay nhau giật liên hồi, không biết là họa hay phúc.

"Con bé nói muốn đến công ty tham quan. Tôi lại có buổi họp cổ đông hôm nay, nên đành nhờ thư ký Miên sắp xếp."

"Vâng.. vâng... chủ tịch cứ yên tâm. Tôi tôi... sẽ dắt tiểu thư đi tham quan..."

Sau khi bóng lưng chủ tịch biến mất ở ngã rẽ. Thư ký Miên đã trấn an xong bản thân, rụt rè nhìn cô gái đang dính chặt trên tay mình.

"À.. đại tiểu thư.. muốn đi đâu trước tiên?"

Ở đời thực, Trình Cẩm Khanh cũng có một thư ký thân cận tên là Miên. Dáng vẻ so với thư ký Miên này cũng không khác là bao, cảm giác đáng tin cậy và thân thuộc. Vì thế trong vô thức, Cẩm Khanh cũng thả lỏng tinh thần.

"Chị Miên có phải cảm thấy rất khẩn trương khi em đến đây không?"

"Hả... à.. dạ cũng có một chút. Không phải là vì trước kia... tiểu thư không thích đến công ty cho lắm sao..."

Thư ký Miên càng nói càng hạ thấp tông giọng. Không phải vì họ chán ghét vị tiểu thư này, mà là họ rất sợ mình nằm không cũng trúng đạn. Cẩm Khanh trong quá khứ thật sự khiến người khác sợ hãi không dám tới gần. Vì là báu vật của chủ tịch Trình, chỉ cần con gái mình rơi nước mắt, chủ tịch Trình liền nổi nóng với họ, trong khi họ quả thật làm gì có gan đụng tới một sợi lông tóc của cô cơ chứ, họ chỉ vừa tới gần, cô đã lập tức dựng lông lên, nước mắt nước mũi giàn dụa rồi chạy đi trốn vào một góc, họ cũng đâu phải là tà ma bùa ngải gì đâu chứ!!! Vậy nên mới nói, gần vua như gần cọp. Vị vua này cũng rất là khó chiều.

"Chị Miên, em biết là những lần ghé thăm trước đây, mọi người đều rất sợ phải tiếp xúc với em. Trước kia là do em không hiểu chuyện, không tìm được cách hòa nhập với mọi người, khiến mọi người nghĩ em khó gần."

Cẩm Khanh vẫn giữ nguyên cánh tay vòng qua tay của thư ký Miên, vừa nói vừa đưa ánh mắt qua các phòng, ban.

"Hai năm trước, em ốm một trận thập tử nhất sinh, trong phút chốc như nhìn thấy được cả cuộc đời mình đã trải qua, em mới giật mình nhận ra mình không nhìn thấy được gì cả. Đúng vậy, hai mươi năm qua, em không nhìn thấy, không trải nghiệm được bất kì điều gì. Cho đến khi gần như buông xuôi hi vọng vào cuộc sống này, thứ duy nhất em nhìn thấy chỉ là bốn bức tường trong phòng ngủ, cùng gương mặt tiều tụy vì lo lắng của cha mẹ em."

Cẩm Khanh dừng một chút, sau đó quay mặt qua nhìn thư ký Miên.

"Như một phép màu vậy, em đã vực dậy qua khỏi trận sốt đó. Nếu sau đó lại quay lại cuộc sống trong cái lồng kính kia, vậy chẳng phải em đã tốn công phí sức chiến đấu để được tiếp tục sống hay sao?"

Thư ký Miên sửng sốt trong giây lát. Chỉ một giây thoáng qua, cô như nhìn thấy được một thứ ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt ngây thơ của thiếu nữ trước mặt. Thứ ánh sáng đầy nhiệt huyết hấp dẫn cô không thể dời mắt đi được.

"Vậy nên, em quyết định phải thay đổi. Em muốn như bao cô gái khác, đang tuổi thanh xuân đẹp đẽ phải có được những trải nghiệm đáng giá, phải yêu đương, phải thất tình, phải đơn phương, phải cố gắng nắm bắt lấy hạnh phúc. Vậy nên, chị Miên có thể dắt em tới phòng tập nhảy của thực tập sinh nam không?"

Cẩm Khanh càng nói càng phấn khích. Đúng vậy, phòng tập nhảy của các thực tập sinh nam chính là nơi có nhiều hormone nam tính nhất, phen này nhất định phải để đại tiểu thư được đắm mình trong nam sắc!

Thư kí Miên tự dưng cảm thấy một đàn quạ đen bay là đà qua đỉnh đầu mình.

Vậy nên... nói qua nói lại, đại ý chính là muốn đi ngắm trai sao?

"Tuyến nhiệm vụ số 1: Trải qua cảm giác theo đuổi người khác"

Ngay khi thư ký Miên mở cửa phòng tập nhảy, dòng chữ này bật ra trước mặt Cẩm Khanh.

Mẹ nó, cô chỉ là buột miệng thốt ra hai chữ "đơn phương" kia trong lúc đang hùng hồn diễn thuyết thôi mà!!!

Cái cô đại tiểu thư này rốt cuộc có thể có lý hơn một chút không? Đường đường là con gái rượu, đại tiểu thư, chủ nhân tương lai của một tập đoàn giải trí, muốn mỹ nam lạnh lùng có mỹ nam lạnh lùng, muốn tiểu thịt tươi có tiểu thịt tươi, muốn lão cán bộ có lão cán bộ. Cần mẹ gì phải đi theo đuổi? Không phải chỉ cần búng tay một cái là được sao???

261 liên tục nảy ra lời cảnh cáo

"Chủ nhân, không nên nói tục."

"Chủ nhân, không nên chửi thề."

"Chủ nhân, nếu tiếp tục chửi thề, bộ truyện sẽ bị đánh dấu là không phù hợp với trẻ nhỏ!"

"Mẹ nó làm gì có đứa nhỏ nào đi đọc cái bộ truyện tình yêu tình báo này!"

"Chủ nhân, không nên chửi thề!"

-

Quả đúng như Cẩm Khanh đã dự đoán, trong phòng tập nhảy đều là mùi hormone nam tính. Những thanh niên cao lớn đứng thành hàng, áo ba lỗ vốn dĩ rộng thùng thình, vì đẫm mồ hôi mà ôm dính lấy những tấm lưng rộng, vẽ nên những đường hõm lưng, bao bọc lấy đường nét thắt lưng rắn chắc, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh, những ánh mắt chăm chú, những hàng lông mày rậm nhíu lại, những giọng nói trầm ấm đầy từ tính, đồng thanh hô một hai theo nhịp nhạc. Tiếng giày ma sát trên sàn nhà, tô điểm thêm cho một khung cảnh đầy hơi thở thanh xuân, đến mức Cẩm Khanh đang đứng ngoài cửa cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Không rõ là Trình tiểu thư hai mươi mấy năm không rõ sự đời đỏ mặt, hay là bà cô già Trình Cẩm Khanh ba mươi tuổi đỏ mặt nữa.

"Khụ..."

Thư ký Miên thấy rõ vệt hồng trên gò má của Cẩm Khanh, cật lực nhịn cười, giả vờ ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Tiểu thư... có muốn vào trong xem không?"

Cẩm Khanh gật đầu. Nghĩ gì mà lại từ chối chứ?

"À... nhưng mà, vậy có làm phiền mọi người không?"
Vẫn còn giữ lại chút lý trí, Cẩm Khanh tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn thư ký Miên.

"Khô...không sao, đây, để tôi giới thiệu cho tiểu thư. Bốn cậu này là boyband mới của công ty, chuẩn bị debut vào tháng sau, hôm nay là ngày tập dượt vũ đạo cho ca khúc debut."

"Lần lượt từ trái qua phải là Dĩ An, Mặc Luân, Hướng Sâm, Sở Nguyên."

Bốn chàng trai khi nghe thấy tiếng bước chân cũng đã dừng lại, quy củ gật đầu chào thư ký Miên, sau đó nhìn Cẩm Khanh bằng ánh mắt tò mò.

"Đây là cô Trình Cẩm Khanh, đại tiểu thư của chủ tịch Trình. Mọi người đến đây chào hỏi đi."

Dĩ An bước đến đầu tiên, chàng trai mang theo nụ cười toả nắng, vươn tay ra có ý định bắt tay với cô.

"Đại tiểu thư, xin chào, tôi là Dĩ An."

Đời thực Cẩm Khanh không phải chưa từng thấy trai đẹp, thậm chí là còn bị họ tiếp cận, thế nhưng không hiểu sao ngay lúc này trong người lại cảm thấy phấn khích tới độ muốn nhảy cẫng lên. Ầy, suy cho cùng thì thẳm sâu trong cỗ thân thể này cũng chỉ là một cô bé...

"Vâng, chào anh"

Cẩm Khanh thẹn thùng cười, vén nhẹ lọn tóc mềm mại ra sau gáy, quy củ vươn tay tới bắt lấy tay anh.

Ngay lúc này, đột nhiên sau gáy của cô đột nhiên lại dựng đứng lên, trong đầu nhảy số "ting" một tiếng.

261 lù lù trong tâm trí của cô nhảy ra.

"Chủ nhân lưu ý, đã kích hoạt điểm đánh đổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro