Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2

Cuối cùng vẫn là bắn vào trong một giọt cũng không rơi ra ngoài.  Bạc Cẩm và Từ Tễ Vũ cùng đạt đến cao trào, cậu há miệng thở hổn hển cố gắng hít lấy không khí mỏng manh trong nhà tắm. Trần Bạc Cẩm ôn cậu vào trong lồng ngực, cái trán tựa lên vai cậu mà hít thở. Từ Tễ Vũ khó khăn quay đầu lại, lúc cao trào Trần Bạc Cẩm có một đặc điểm rất lạ, hai má hồng lên như trẻ con, ngày thường luôn bình tĩnh kiềm chế dục vọng dù cậu đã nhìn rất nhiều lần nhưng vẫn giống như bị nghiện vì nó mà mê muội, trong phút chốc trong lòng cậu nổi lên một chút mơ hồ.

" Đừng lộn xộn."

Thanh âm Trần Bạc Cẩm có chút khàn khàn, tựa như nhắc nhở mà bấm vào eo cậu, Từ Tễ Vũ cảm giác được cây gậy đang cắm trong thân thể mình lại trở nên cứng rắn, thân thể cậu liền cứng ngắc, thân thể hắn dựa vào người cậu tựa như con thú nhỏ đang xấu hổ làm nũng. Nội tâm Từ Tễ Vũ cảm thấy hắn có chút biệt nữu, đáng yêu, bình thường là một nam nhân trầm lặng chỉ trong thời điểm hoan ái mới lộ ra bộ dạng này. Có điều đổi một góc độ suy nghĩ khác nếu hắn không như vậy chắc cậu cũng không mê muội như bây giờ, cậu có chút khinh bỉ chính suy nghĩ của mình.

"Từ Tễ Vũ."

Trần Bạc Cẩm làm cậu đến xương cốt mềm nhũn, bản thân cậu thường hoài nghi rằng người này có phải một tay già đời hoặc chính là vô sự tự thông, nếu không tại sao hắn có thể làm bản thân cậu mê muội tới choáng váng. Đồ vật trong thân thể lại trở nên lớn hơn, mặt Từ Tễ Vũ đỏ như quả cà chua chín, thật sự là kiếp trước cậu mắc nợ hắn mà.

"Đi, đi lên giường."

Từ Tê Vũ ngửa mặt dựa lên bả vai Trần Bạc Cẩm nhỏ giọng nói.

Không có nửa giây do dự, Trần Bạc Cẩm lập tức phản ứng, hắn thoáng lùi về sau rút đồ vật từ trong thân thể Từ Tễ Vũ ra, cậu khẽ thở ra một hơi những không ngờ rằng một giây sau thân thể bị người quay lại, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn trực tiếp đâm vào. Tính khí to dài trực tiếp đâm vào chỗ mẫn cảm, Từ Tễ Vũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đỉnh mà động theo.

Trần Bạc Cẩm thở dốc ồ ồ bên tai, thanh âm nhuốm mùi tình dục vào lúc nầy càng trở nên gợi cảm, hắn nâng mông cậu lên, ôm người sải bước đi về phía phòng ngủ, tư thế nay càng làm côn thịt đâm sâu hơn, cậu hoảng loạn ôm lấy cổ hắn, tiểu huyệt bởi vì căng thẳng mà co chặt lại, Trần Bạc Cẩm tát một cái lên mông cậu, trên mặt là biểu cảm nhẫn nhịn tình dục đặc biệt gợi cảm.

" Nhẹ một chút."

Nơi đang gắn kết theo từng bước đi xóc nảy mà càng tiến vào sâu hơn, chất lỏng màu trắng hỗn loạn từ lâu đã không còn biết là của ai nhỏ xuống thảm trải sàn màu tối làm cho không gian càng thêm dâm dục. Trần Bạc Cẩm nhìn chằm chằm bộ phận đang gắn kết của hai người không nhịn được bèn đưa tay sờ nắn nơi mẫn cảm kai.

Từ Tê Vũ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, ngón chân trắng nõn cuộn tròn lại thấp giọng rên rỉ. Ga trải giường nhăn nhúm theo động tác của hai người mà xô lệch, âm thanh ám muội vang lên không ngừng như làm bùng lên ngọn lửa thiêu đốt bọn họ. Trần Bạc Cẩm nhìn người dưới thân tốc độ càng nhanh hơn hung ác như mãnh thú.

"A.....a......a...."

Từ Tễ Vũ rên rỉ, phía sau không tự chủ co rút chặt hơn, Trần Bạc Cẩm bị hút chặt không tự chủ được gầm nhẹ bắn vào trong cơ thể cậu, tinh dịch của cậu thì phun đầy vào lồng ngực màu lúa mạch của hắn, cậu nhắm mắt lại giống như bị kích thích cực độ đại não cậu chỉ biết rằng thứ ở lồng ngực hắn lầ do cậu gây ra, cậu nên phụ trách. Đầu lưỡi linh hoạt đưa đến nhẹ nhàng liếm láp tinh dịch trên ngực hắn, hai tay của Từ Tễ Vũ không tự chủ mà khoác lên cổ Trần Bạc Cẩm vừa liếm vừa cọ.

"Dâm đãng."

Hai mắt Trần Bạc Cẩm đỏ lên, hắn kéo một cái gối ra lót dưới eo Từ Tễ Vũ, hai tay nắm lấy cổ chân trắng nõn của cậu gập lại sạu đó không nói một lời liền đút vào. Giường lớn màu trắng phát ra những tiếng kẽo kẹt, Từ Tễ Vũ sảng khoái đến tê cả da dầu mơ mơ màng màng ôm lấy Trần Bạc Cẩm mà rên rỉ.

" A, nhẹ chút."

Từ Tễ Vũ ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại là cả một mảnh tối đen, rèm lụa màu đen bên của sổ rũ xuống sàn nhà ngắn hết ánh sáng bên ngoài làm cho cậu không biết là ngày hay đêm.

Trần Bạc Cẩm trần truồng ngồi nghịch cái bật lửa trong tay.

"Lạch cạch."

Một ngọn lửa màu xanh lam hiện ra rồi lại biến mất để lại làn khói giống như sương mù vương trong không khí.

"Há mồm."

Nửa điếu thuốc được đưa đến bên miệng, đốm lửa lúc sáng lúc tối phát ra ánh lửa lờ mờ, Từ Tễ Vũ siết chặt chăn hướng người dịch về phía trước nhẹ nhàng ngậm lấy, cậu giống như thanh niên lần đầu tiên hút thuốc vậy. Thực ra cậu không quen hút thuốc lá, có thể là do Trần Bạc Cẩm luôn hút sau khi làm, có lần còn nuốt mây nhả khói. Từ Tễ Vũ không có kinh nghiệm, chỉ ngửi một chút liền bị sặc đến mức chóp mũi cùng mắt bị cay đến chảy nước, mỗi lần như vậy hắn thường xoa xoa đầu cậu phát ra tiếng cười trầm thấp rất dễ nghe.

" Ta nghĩ ngươi một tuần nữa mới trở về."

Từ Tễ Vũ nghiêng người gối đầu lên cánh tay mắt không chớt một cái rõ ràng vừa mới trải qua một cuộc làm tình nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía Trần Bạc Cẩm không có một chút mệt mỏi nào.

" Ngươi hi vọng tuần sau ta mới về."

Trả lời hắn chính là một khoảng im lặng, Từ Tễ Vũ mím môi không nói, hắn dường như cũng không mong đợi đáp án như có như không tiếp tục bật tắt cái bật lửa. Trần Bạc Cẩm không nhìn cậu chỉ cúi đầu tóc mái đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, Từ Tễ Vũ nhìn chằm chằm một lúc không nhịn được đưa tay ra sờ một chút.

"Cuối tuần, ngươi có rảnh không?"

Cậu cùng Trần Bạc Cẩm lúc nói chuyện với nhau thường nói rất nhỏ cho nên nhiều lúc Trần Bạc Cẩm cảm thấy đây là Từ Tễ Vũ đang luyện thính lực cho hắn.

"Chuyện gì."

Không nhận được câu trả lời, Trần Bạc Cẩm nắm lấy cái tay đang nghịch tóc mình, nhìn ánh mắt long lanh của người bên cạnh.

" Có muốn về nhà cũ một chuyến hay không."

Từ Tễ Vũ thức thời không nói gì, "Về nhà ngươi." Cho dù nói ra câu này thì Trần Bạc Cẩm cũng là vì tương đối hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của cậu cho nên tâm trạng khá tốt, thậm chí còn ngủ lại, là con người đều có tâm lý may mắn, Từ Tễ Vũ cậu cũng không ngoại lệ nhưng rất nhanh cậu liền thu lại suy nghĩ ngây thơ đó bởi vì Trần Bạc Cẩm không nói một lời kéo tay cậu thả ra, cánh tay cậu cứ như vậy rơi xuống chăn.

" Ai lại nói chuyện với ngươi? Cha ta? Hay lại là anh của ta?"

Hộc mắt Trần Bạc Cẩm rất sâu, giờ phút này ánh mắt hắn đang nhìn cậu, gương mặt không một chút cảm xúc, " cha ta" " anh của ta" mấy chữ này bị hắn nhấn giọng không khó để nghe ra được một sự trào phúng, Từ Tễ Vũ mặt lúc xanh lúc trắng không nói ra lời.

" Lần sau muốn tìm ta nói chuyện thì cứ trực tiếp gọi điện thoại không cần cố ý làm cho ta đến một chuyến."

Trần Bạc Cẩm vươn vai một cái xuống giường nhặt cái quần tây từ dưới sàn nhà lên "Làm khó ngươi còn cùng ta ngủ một giấc."

Làm khó ngươi còn cùng ta ngủ một giấc. Từ Tễ Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Bạc Cẩm, tay nắm chặt ga trải giường, cậu muốn nỗ lực giải thích nhưng lại phát hiện Trần Bạc Cẩm nói cũng không sai, giữa bọn họ vốn chính là quan hệ bạn giường, ngươi tình ta nguyện không liên quan đến bất cứ thứ gì khác, cửa lớn lạch cạch một tiếng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Tễ Vũ, không nói một lời khóe miệng nhếch lên đày tự giễu, thân thể không ngừng co rúm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro