Quỷ vương và cậu bé bị bỏ rơi [ Chanbaek] M

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ vương và cậu bé bị bỏ rơi| Chanbaek

Tác giả: Thiên Anh

Thể loại: hư cấu, viễn tưởng, cổ trang (văn phong pha hiện đại cho mọi người đọc dễ hiểu)

Đánh giá: M (mức độ nhẹ), ta khá ngu về H văn :v giỏi đọc thôi

Mức độ: Hoàn thành

Nhân vật: Xán Bạch aka Chanbaek (chính) , và vai diễn quần chúng của con au trong vai Tử Bạch cùng Khải Nguyên ở Phiên ngoại 2

CHỈ UP Ở WATTPAD, NGHIÊM CẤM CÁC HÌNH THỨC COPY KHÔNG NÓI CHỦ NHÀ, CHUYỂN VER KHÔNG XIN PHÉP VÀ ĂN CẮP Ý TƯỞNG.

Summary:

“ Xán Liệt … ta với ngươi chơi  trò gì vậy?  “

“ Trò này … là yêu”

~~~~ I Hope you like ~~~~~~~~

Phác Xán Liệt là vua của yêu tinh. Từ lúc sinh ra đã mang cả sứ mệnh tộc yêu trên người, đương nhiên là mang sức mạnh tối cao nhất. Hắn hệt như một bông hồng đen, khí khái hơn người, hàn khí băng lãnh luôn toát ra, chỉ với một hành động liếc mắt cũng làm người khác sợ hãi.

Ngày đó, hắn cùng tùy tùng vào vườn trúc, đi tìm nấm độc luyện đơn, bắt chợt bị tiếng khóc của một oa nhi níu chân. Tiểu oa nhi mặt đẩy nước mắt, đặt cạnh góc trúc dường như bị kiến đục cắn nên  tiếng khóc rất to. Có lẽ là bị bỏ rơi.

Không hiểu vì sau, hắn đột nhiên bế tiểu oa nhi được bộc bằng nhung trắng vào lòng, dùng pháp lực làm lành những vết đục do kiến khoét, nhẹ nhàng bế oa nhi về yêu quốc.

Oa nhi được hắn đặt tên là Bạch Hiền

.

.

.

.

.

17 năm sau…

Yêu quốc hôm nay bỗng dưng khá nháo loạn, từ thỏ tinh đến bạch cốt tinh thi nhau chạy nháo nhào đứng dưới gốc cây, miệng không ngừng gọi:

“ Bạch Hiền … em mau xuống đi, nguy hiểm lắm “

Trên cây, thiếu niên nhỏ nhắn vận bạch y cố trườn về phía trước nghe thấy cũng nói vọng xuống:

“  Không sao đâu a~, các tỷ đừng lo lắng, đệ chỉ là trả con chim nhỏ về nhà thôi “

Cả bọn phía dưới thầm khóc, không lo sao được. Bạch Hiền là bảo bối của Xán Liệt – vua của yêu quốc -, chỉ cần cậu có một chút sơ suất thì bọn này hồn lạc phác siêu như chơi. Cộng thêm trên người cậu lại có phong ấn bảo vệ của Xán Liệt, cư nhiên ngoài hắn ra thì không ai làm phép được với tiểu tử này, nên không thể đưa cậu xuống dù đạo hành họ cao cỡ nào.

Bạch Hiền sau khi đưa an toàn chim nhỏ về tổ ,liền xún xín trở xuống, nhưng điều cậu không ngờ tới là cành cây khá yếu, liền choạng vạng mà ngã ngào xuống từ trên không, mắt nhắm tịt, miệng không kịp la hét. Yêu tinh ở dưới tím mặt, nhất thời không kịp phản ứng, sợ hại ôm nhau nghĩ về số phận của mình sau hôm nay mà rùng mình.

“ Phịch”

Ưm… không đau chút nào …. Và còn rất mềm nữa…

Bạch Hiền mở mắt, liền nhận ra mình nằm gọn trong tay Xán Liệt. Mặt hắn hiện tại không rõ là biểu tình như thế nào, vẻ mặt cực kì hốt hoảng, đôi mày đen khẽ nhíu lại

“ Xán Liệt?!? “

Yêu tộc lúc này mới hoàn hồn, liền nhanh chóng quỳ rạp trước hắn, lòng thầm khóc than cho mình, biết mẩm là chết chắc. Hắn nhanh chóng đảo mát,  quát lớn vào lũ yêu quỳ trước mặt

“ Các ngươi trông chừng Bạch Hiền như thế đó hả?”

“ Thần…. thần…..”

“ Xán Liệt “

Hiền nhi mặt tỏ vẻ hơi sợ hãi, nắm lấy tay áo hắn mà giật giật, mắt cơ hồ như muốn ngấn nước. Xán Xán hiểu rõ mình đang làm bảo bối trong lòng sợ, đôi mắt ôn nhu hơn, tay vuốt khẽ nước động trên mắt y.

“ Bạch Hiền ngoan”

“Xán Liệt … ngươi đừng trách các tỷ ấy, tại ta muốn đưa chim nhỏ về với mẹ thôi, tại ta không muốn nó như ta. Xin ngươi… đừng trách các tỷ ấy….”

Bạch Bạch run run trong tay hắn, ánh mắt như xin cầu, hắn khẽ thở hắc một cái, ra lệnh:

“Hôm nay ta tha cho các ngươi, nếu chuyện này còn xảy ra, lần sau, ta dẫn các ngươi gặp Diêm Vương .”

Yêu tộc khẽ thở phào, vội vàng tạ ơn mà chạy mất. Phác Xán Liệt đương nhiên rất tàn ác, ra tay tuyệt đối không nương tình. Đối với hắn, không ai dám nhìn quá 2 lần, lời nói rất cẩn trọng với từng kính ngữ.

 Duy chỉ có Bạch Hiền là khác, tiểu tử được hắn đem về 17 năm trước rất được hắn cưng chìu, chỉ có cậu mới được phép nói trổng với hắn, giận dỗi hắn ,thật sự thì cũng còn có cô em gái nuôi của hắn cũng có những đặc quyền kia, nhưng có thể cùng hắn ở cùng phòng thì chỉ có mỗi cậu.

Nếu nói đây là tình phụ tử, Xán Liệt xem Bạch Hiền như con trai mà nuôi nhận thì thật sự không đúng, hắn yêu thương cậu như thể cậu là thê tử của mình. Nói thẳng ra, từ lúc bắt đầu, Xán Liệt đem Bạch Hiền về là vì hắn thích cậu. Một tên quỷ sống hơn ngàn năm đang yêu một thiếu niên chỉ mới 17 xuân xanh.

Xán Liệt bế cậu đặt xuống giường, ôn nhu nằm cạnh, ôm nhẹ cậu vào lòng.

“ Xán Liệt “

“ Sao? “

“ Cảm ơn ngươi “

Bạch Bạch nép sát vào người hắn, giọng phát ra hơi nhỏ nhưng đủ khiến làm hắn bật cười

“ Vì cái gì? “

“ Vì ngươi không phạt các tỷ ấy “

“ Vậy thì thưởng cho ta đi”

“ Thưởng? ngươi muốn thưởng gì?”

Cậu ngước lên nhìn hắn, trong một phút chốc thôi, cậu thấy mắt hắn có chút … kì lạ.

“ Cắn môi đi”

“ Hả?À”

Bạch Bạch liền cắn mạnh vào môi mình

“ A~… đau quá”

Bạch Hiền buông ra, oán thán nhìn hắn, thật sự là đau chết cậu, môi bật máu rồi. Xán Liệt giật mình, kéo mặt cậu lên nhìn, mắng nhẹ

“ Ngốc, ai bảo ngươi cắn môi mình?”

“ Chứ sao?”

“ Cắn môi ta “

Cậu mở to mắt, khi nãy rõ ràng lúc cắn chính mình, cậu cảm thấy rất đau, vậy mà tại sao hắn lại muốn cậu cắn hắn? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng tiến đến môi hắn mà cắn.

Hai đôi môi chạm nhau.

Mặn ….

Máu ….

“ A … ta làm ngươi chảy máu rồi”

“ Thế cho ta cắn lại ngươi xem như huề”

“ À… cũng được”

Hắn kéo sát mặt cậu gần mình, nhẹ nhàng đặt môi hờ lên cậu như chuồn chuồn phớt nước, giọng trầm

“ Hé môi ra, như thế sẽ không làm ngươi chảy máu”

“ A”

Bạch Hiền ngoan ngoãn, môi hồng mở hờ. Hắn theo đó mà éo môi mình vào, mút mát, luồn cả lưỡi vào càn quét. Bạch Hiền suốt ngày chỉ ở yêu quốc,không được chỉ dạy gì, chẳng hiểu là gì mà chỉ biết cảm thấy rất thích, bỗng dưng tự phối hợp với hắn, thẳng đến khi khó thở mới đẩy ra.

“ Như thế là cắn a ? “

“ Ngươi thích không? “

“ Có … thế là ta muốn cắn ai cũng được phải không?”

Bạch Bạch ngây ngơ, tay sờ sờ môi nhìn hắn, hắn cơ hồ khó chịu. Đẩy cậu vào nụ hôn sâu hơn, lúc buông ra mặt cậu đỏ ửng vì mất khí, tay vuốt ngực mình hồng hộc, hắn mới nhẹ nhàng thơm má cậu.

“ Cái này, chỉ mỗi ta được cắn ngươi thôi.”

“ Vì sao chứ?”

“ Vì đó là mệnh lệnh”

“ A… ta biết rồi … chỉ cho ngươi “

Hắn cười, thích thú hôn tiếp môi hồng sưng tấy kia

“ Nên nhớ, chỉ cho ta”

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạch Hiền nằm dài trên bàn, đùa nghịch ánh lửa yếu ớt , mặt có chút vui thích.

Ngày mai cậu 18 tuổi.

Ùm, chính xác là tròn 18 năm từ lúc cậu được Xán Liệt đưa về nơi này nuôi dưỡng nên không khỏi hí hửng.

“ Bạch Hiền”

“ Ơi?!”

“ Lại đây, ta muốn ôm ngươi ngủ”

“ A.. xin lỗi ta quên mất “

Tiểu Bạch liền nhanh chóng sà vào lòng hắn, thích thú mân mê cây trâm hổ phách được lấy ra từ gấu áo

“ Cái gì đây?”

Hắn cầm lấy cây trâm lên từ tay cậu, ánh mắt có 1 chút không hài lòng. Cậu giật lại, cười cười

“ Là quà “

“ Của ai?”

“ Tuyết Phong tỷ tỷ tặng ta”

“ Đây là trâm nữ nhân “

“Ân”

“ Sao ngươi lại thích?”

“ Vì nó có tình cảm của tỷ ấy dành cho ta”

Bạch Hiền vẻ mặt rất hạnh phúc, dụi dụi sâu hơn một chút vào lòng hắn

“ Quà ta đâu?”

“Quà?”

“ Ta sắp 18 tuổi rồi, sao ngươi không tặng ta quà gì hết? “

“ A “

“ Xán  Xán ngu ngốc, ngươi chẳng bao giờ nhớ”

Câu phụng phịu quay mặt ra ngoài, vẻ mặt cực kì dận dỗi, Xán Liệt không biết nên khóc hay cười, chả là gần đây quá bận bịu nên quên mất, vã lại là ngày mai mới đến, vậy mà tiểu tử này giời đã đòi quà. Bỗng một ý tưởng lóa lên, hắn cười đểu rồi quay cậu lại

“ Tiểu Bạch ngoan, quà của ngươi mai nhất định sẽ có”

“ Thật sao? “ - Mắt Bạch Hiền sáng rỡ

“ Ùm, còn bây giờ ta chỉ ngươi một trò chơi ? “

“ Trò gì?”

Cậu nheo mắt, môi hơi mím nhẹ.

“ Ngươi chỉ cần làm theo ta”

“ Ân”

“ cắn ta đi”

Hiền Hiền liền gật đầu, nhanh chóng hôn vào môi hắn. Kể từ lúc hắn dạy cậu “cắn” thì dường như ngày nào cũng cùng nhau “cắn môi”. Nhiều khi hắn đang lên triều bàn thảo với trưởng yêu, Bạch Hiền thích là đè hắn ra hôn. Dường như là bị nghiện.

Xán Liệt sau khi nút môi hả hê, ngay lập tức lật người lại, nằm đè lên người cậu, môi vẫn không ngừng sục tìm, tay sượt ngang dọc cảm nhận thân thể cậu qua lớp vải ấm.

Cậu khẽ ư ư nhẹ khi hắn đưa thẳng tay mình vào mà động chạm, bàn tay mát lạnh kia chu du ngang dọc, cậu khẽ rùn mình.

Rất nhanh chóng, hắn rút dây đai và trút bộ y phục của cậu ra, vừa thấy thân trắng liền đã hôn cuồng khắp, khiến cả người ẩn những nụ hôn đỏ hẵng. Y phục hai người bị vứt xuống đất.

Cũng không trách hắn được, mấy năm nay điều phải kìm nén dục vọng, nay cậu tròn 18, không ngần ngại mà muốn chiếm lấy, tận hưởng.

Cánh môi nhỏ bắt đầu rên loạn khi Xán Liệt ngậm lấy nhũ hoa mà mút mát, chiếc lưỡi ẩm ướt cuộn tròn đầu ti làm cậu cảm thấy khí chịu, vô thứ để tay hắn vào đầu ti bên kia như ý bảo muốn chăm sóc. Xán Liệt bật cười, cũng thuần thục chăm sóc hai nhủ hoa đến cương cứng, thay phiên mà hành hạ ti hoa nhỏ, hoan hỉ tiếp nhận tiểu yêu tinh rên loạn dưới thân mình.

“ Arg… ngươi … “

Bạch hiền cả người tê dại khi nhận thấy tiểu Bạch Bạch bị bao phủ trong khuôn miệng ấm, cả cơ thể như trì trệ giật giật liên hồi, cậu vốn rất nhạy cảm, nên chẳng bao lâu liền xuất hết vào miệng hắn, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong cực kỳ câu dẫn.

“ Tiểu Bạch … nghe ta… tiếp theo sẽ rất đau… nếu ngươi đau có thể cắn tay ta .. nhưng tuyệt đối không được tổn hại mình”

“ Ân…”

Xán Liệt nhanh chóng chạm nhẹ mông nhỏ, nhẹ nhàng cho một ngón tay vào hang động

“ Arg…. Arg… Ân ….”

Bạch Hiền giật thót, mật động bỗng dưng có vật thể lạ liền kẹp chặt ngón tay hắn, thân dưới không ngừng cố bài xích

“ Tiểu Bạch … thả lỏng đi “

Hiền nhi khó khăn thở, Xán Liệt dùng tay khuấy đảo liên tục, khiến cho cúc hoa bị nghịch đến nở nhẹ ra, nuốt được cả ba ngón tay.

Sau khi khuếch trương thành công, hắn liền hôn vào mắt cậu như để báo trước, đưa hai chân cậu gác lên vai mình rồi từ từ đưa cự vật ngoại cỡ tiến vào mật động.

“ A…… Đau… Xán … Liệt … “

Bạch Hiền nước mắt ròng ròng, đau đớn tiếp nhận vật thể không ngừng làm mật động giản nở đang tiến vào.

“Ta không muốn chơi trò này nữa … hức … đau “

Bạch Bạch đánh loạn, cả người cứ muốn thoát ra vật thể to lớn. Xán Liệt liền cúi xuống, một tay giữ chặt hai tay cậu đặt lên đầu, tay đưa giữ eo cậu để tiến vào, môi nuốt trọn từng tiếng la hét.

Sau một hồi lầu, cậu dần quen với việc bị xâm phạm, cảm thấy ngứa ngứa hậu đình nên đưa đưa eo. Xán Liệt cũng vì thế mà thúc mạnh dần.

Bạch Hiền rên rỉ, tận hưởng khoái cảm từ người đang không người động thân thể. Cả hai dần cuốn lấy nhau, hòa làm một. Họ bắt đầu gọi tên nhau, trừu sáp, thúc mạnh. Cho đến khi Xán Liệt bắn hết tinh hoa vào cậu, lăn qua lăn lại mấy lần, cậu kiệt sức đến nhấc ngón tay cũng lười mới ngưng lại.

Lần nữa ôm cậu sát lòng hắn, hắn đưa tay đẩy mớ tóc lòa xòa đầy nước của gương mặt kia, nhỏ nhẹ

“ Bạch Hiền”

“ Hở?”

“ Ngươi từ giờ của ta, thân thể ngươi là của ta”

“ Vì sao?”

“ Ta với ngươi làm chuyện … vợ chồng rồi”

Tiểu Bạch giật mình, đo mắt với hắn, hai má đỏ ửng

“ Thế này là vợ chồng a?”

“ Ùm”

“ Ngươi bảo chỉ ta chơi gì đó, sau giờ lại thành vợ chồng?”

Bạch Bạch quá nhiên rất Bạch (ngốc), đầu óc ngây thơ đến bị ăn sạch sẽ vẫn cứ tưởng là trò chơi gì đó nên hiện tại cực kì ngơ ngáo

“ Ừ, đây là trò chơi , chỉ mỗi ta được cùng ngươi chơi, trò này chơi đến trọn đời “

“ A~ vậy cái này gọi là gì?”

“ Là yêu, um và nói xem ngươi có yêu ta không?”

Xán Liệt nghịch má nhỏ, thích thú ngắm nhìn cậu dưới ánh nến nhẹ. Bạch Hiền đảo mắt suy nghĩ một lúc rồi cười tươi, trong lòng tỏa chút nắng

“ Yêu”

Liệt ca cười khổ, rõ biết Bạch nhi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa yêu là gì nhưng khi nghe lời nói từ cậu lại không chịu được, lòng dâng sóng thích thú, liền muốn nhét cậu vào trong mình mãi để không ai tìm thấy.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“ Xán Liệt”

“ Sao?”

Hắn ngưng hôn lấy cậu, đặt cậu vào lòng mình, chờ đợi

“ Ta tìm thấy mẹ ta rồi”

“ Sao ngươi chắc đó là mẹ ngươi?”

“ A~, vì bà ta có ngọc bội giống ta, mặt cũng giống nữa”

Bạch Hiền thích thú nhún nhún người, mân mê cổ hắn, tiếp lời

“ Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây”

“ Ngươi muốn đi?”

“Ân, ta muốn ở cạnh bà ta?”

“ Ngươi không hận?”

“Không, người là mẹ ta, sao ta hận được”

Xán Liệt mặt xuống sắc thấy rõ, tâm trạng cực kì tệ. Biết chắc không giữ cậu được lâu, cũng đã chuẩn bị từ trước vậy mà sao nơi tim vốn chưa bao giờ đập lại nhói đến thế?

“ Bạch Hiền, ta không giữ nổi ngươi, ngươi cứ đi”

“ Ân “

“ Bây giờ, ngươi ngủ đi, mai ngươi rời khỏi đây sẽ có sức”

“ Xán Liệt … “yêu” ta đi “

Hắn hơi khựng lại, nhưng cũng chiếm môi nhỏ, đẩy cậu xuống giường. Đêm nay có vẻ như mạnh bạo và độc chiểm hơn, hắn không ngừng cảm nhận cậu, hắn biết bắt đầu từ mai, hắn với cậu không còn gặp nhau nữa.  Hắn không nỡ để cậu đi nhưng lại càng không thể cứ ở cùng với hắn. Cậu là người, hắn là yêu. Hai người vốn không thể.

Sáng, Bạch Hiền khoác nãi đứng trước chính điện, tiễn chào từng người. Một lúc sau, Xà Tinh chạy vội ra, chìa đưa cậu vòng ngọc trắng muốt

“ Quốc vương không tiễn được đệ rồi, từ sáng người đã đi qua Hà Bá Điện. Người tặng đệ cái này”

Bạch Hiền cầm vòng trắng trên tay, cảm thấy rất hụt hẫng. Thật sự rất muốn gặp hắn trước khi đi vậy mà chẳng thèm ra từ giã cậu. Chẳng hiểu vì sau, cậu cảm thấy hẫng lắm, như mất mát thứ gì đó.

Phụng phịu hồi lâu, cậu cũng quyết định đi, vẫy vẫy mọi người rồi theo chỉ dẫn của Hồ yêu tỷ tỷ thoát khỏi đây, vào kinh thành tìm gặp mẹ mình.

Cậu không biết rằng, sau cánh cửa nơi chính điện, hắn đang ngắm nhìn cậu, lệ huyết trắng từ mắt rơi xuống. Đối với hắn, hắn không dũng cảm tiễn biệt cậu, hắn sợ rằng, nhìn thấy cậu thôi là lại muốn giữ lấy cậu.

Lần đầu hắn rơi lệ

.

.

.

.

.

Cậu là con trai của Biện gia - một gia giàu có bật nhất kinh thành,ngày xưa do mẹ cậu trong một lúc nông nỗi đã ẵm cậu vứt nơi rừng trúc, lúc hối hận quay về tìm thì cậu đã biến mất. Đau đến tận cùng. Lúc cậu trở về nhận mẹ, họ lúc đầu không tinh nhưng đến khi dùng máu nhận huyết thống (cắt hai giọt máu một mẹ một con để vào, nếu cùng huyết thống sẽ hòa thành một), họ mừng rỡ làm cả tiệc lớn mừng quý tử trở về.

Họ muốn đổi tên cậu như lúc vừa sinh đặt ra nhưng cậu một mực từ chối. Cái tên Bạch Hiền gắn liền với cậu mười mấy năm qua nói bỏ thì thật rất khó. Họ có hỏi về khoảng thời gian cậu sống, cậu tất nhiên không hề tiết lộ về yêu quốc vì trước khi đi Hổ Tinh ca ca đã dặn không được nói gì về nơi này, nên cậu dối rằng, được một bà lão tốt bụng nuôi dưỡng.

Đã là 20 ngày kể từ ngày cậu trở về nhà, hầu như đêm nào cậu cũng không chộp mắt được. Cứ như rằng, đến khuya, cậu lại chìa mảnh vòng ra ngắm, vu vơ hát khúc nhạc không biết tên.Da diết.

Được gặp lại thân phụ, cậu không vui sướng là mấy như trong suy nghĩ, cậu thấy  tỷ tỷ và ca ca tinh vì muốn cậu cười mà biến ra đủ trò, làm mình trở nên ngớ ngẩn, làm cậu vui vẻ cười ngoác đến mang tai, cậu nhớ khúc nhạc mỗi đêm các tỷ ấy đàn hát, điêu luyện ca vũ dưới dưới đêm thanh. Và…. cậu nhớ hắn.

Đúng… là nhớ đến phát cuồng, nhớ mặt hắn, hơi thở, cách hắn động chạm vào người cậu và cả cách hắn gọi tên cậu hằng đêm.

Cậu thèm khát nằm trong vòng tay ấm của hắn, được hắn “cắn” và “yêu”. Hắn lúc nào cũng lởn vởn trong tâm trí cậu.Ra phố, chỉ cần nghe thấy những thanh anh của liên quan đến tên hắn là liền quay phắt lại nhìn, tim đập nhanh đến khó thở. Cậu ,… thật sự là bệnh gì rồi?

Ngưng dòng suy nghĩ của mình, cậu bật dậy, mở cửa tiến ra hậu viện sau nhà, nhìn mảnh trăng tròn trước mặt. Những cơn gió nhẹ rít sát vào da thịt làm cậu hơi lạnh, hai tay vô thức ôm lấy thân mình. Trăng đẹp thật.

“ Bạch Hiền”

Cậu giật mình, theo hướng tiếng gọi mà quay lại. Nữ nhân toàn thân y phục xanh ngọc, hai mắt đỏ rực nổi bật giữa đêm trăng.

“ Ngọa tỷ tỷ”

Cậu rít nhẹ, chỉ vừa đủ nghe . Người này chính là Lang Tinh (Sói tinh) tỷ tỷ, em gái nuôi của Xán Liệt, có thể nói, ngoài cậu ra thì tỷ ấy rất được Liệt Liệt tin tưởng nên hay cùng Xán Liệt đi dẹp lũ tinh đạo hạnh cao cường hống hách. Tên tỷ ấy có hai họ ,một là Biện như cậu và một là Ngọa , nhưng người được phép gọi Ngọa tỷ ,  thì chỉ có mỗi mình cậu mà thôi , vì tên cậu lúc gọi thân mật và tên tỷ ấy khá giống nhau . Tiểu Bạch.

“ Tỷ sao lại ở đây?”

“ ….. ” – Lang Tinh có chút dao động, đôi mắt nhìn quanh có chút gì đó hoài niệm, nên không nghe cậu nói gì

“ Tỷ tỷ dường như cũng họ Biện, không lẽ trước khi chết từng có mối huyết thống với nhà này?”

“ Ta không mang máu Biện gia, ta là con cháu Ngọa gia nhưng cũng có thể xem là những vị lão tổ tông đối với ba mẹ đệ. Mà thôi, chuyện ta dài dòng, ta đến đây là tìm đệ”

“ Tìm đệ? Vì chuyện gì?”

“ Vì Quốc Vương… à không vì tên Phác Xán Liệt ngu ngốc đó”

………………………………………….

.

Kể từ ngày Bạch Hiền rời khỏi. Chuyện quốc sự trong lũ yêu, hắn giải quyết hết từ chuyện to đến chuyện nhỏ, đôi khi xông cả vào chỗ chết mà không dắt lấy một người theo. Cũng vì thế mà người hắn bây giờ chằn chịt vết thương, nhưng hắn nhất mực không tự điều trị, cứ mướn để đó. Vết cũ vết mới chồng lên nhau, nhìn mà đau lòng.

Biết rõ hắn vì muốn quên Bạch Hiền mà ôm hết việc, các yêu tinh đề nghị hắn dưỡng thương, để mọi việc cho Biện ( Ngọa) Tiểu Bạch – Lang Tinh - giải quyết thay. Lúc đầu hắn không đồng ý, nhưng họa may là Rết tinh cao kiến, họa nên dung ảnh của Bạch Hiền, hắn mới chịu ở trong phòng nghỉ ngơi.

Vẫn như thường ngày, Xán Liệt mắt dán chặt vào bức họa trước mặt, một vị mỹ thiếu niên nụ cười tỏa sáng, xung quanh phát ánh quang, trắng bạch tinh khiết. Hắn dường như nhìn ngắm không chán, ngày ngày cứ đem ra ngắm, ngắm đến giấy cũng muốn bạc màu đi lại dùng phép phục hồi nó lại.

Hắn lúc nào cũng tưởng ra cậu đang trước mặt mình, vẫn cười nói, vẫn nhảy nhót như con sáo nhỏ khắp nơi. Hắn…. sắp bị điên vì cậu rồi.

“ Cộc … cộc”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn vẫn không hề từ bỏ ánh mắt về bức họa, mũi đã ngửi thấy dư vị của Lang Tinh liền nói vọng ra

“ Muội vào đi, Tiểu …. Bạch”

Cổ hắn hơi nghẹn… cứ mỗi lằn gọi tên Lang Tinh là hắn lại thắt tim, cái tên quả thực rất giống cậu, giống đến đau lòng.

Cánh cửa bật mở, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng bước vào, một mùi oải hương nhẹ toát ra, có chút khác. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, chỉ để tâm đến người trong tranh.

“ Có chuyện gì muội cứ bẩm tấu”

Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng. Hắn hơi khó chịu, muội muội Lang tinh này của hắn dù rất ít nói nhưng một khi tìm hắn điều bẩm tấu rất rõ ràng, không làm hao tốn một giây một phút nào ấy vậy mà bây giờ lại im lặng.

“Tại sao muội không n…ó…i…..”

Hắn đớ lưỡi, ú ớ không thành tiếng. Một vòng tay vòng thật chặt cổ hắn từ phía sau, hương thơm thật sự rất quen thuộc. Hắn lập tức quay lại, giữ lấy con người trước mặt.

Là Bạch Hiền, Thật sự là Bạch Hiền của hắn. Hắn… hắn không đang mơ chứ?

“Xán Liệt”

Cậu thút thít, nhìn thấy hắn liền không kiềm được nước mắt, mít ướt như con mèo nhỏ. Hắn thật sự không phải mơ, đây chính thật là Hiền Nhi hắn ngày đêm mong nhớ, Hiền Nhi bằng xương bằng thịt. Đẩy đầu cậu xuống, hắn điên cuồng cưỡng ép môi nhỏ, nhung nhớ vì thế mà trút ra hết. Bạch Hiền hơi ngộp thở nhưng cũng nhanh chóng phối hợp theo, cùng hắn “yêu” mà đưa đẩy, để hắn cưỡi lên mình mà hành hạ cúc hoa. Cho hắn tất cả.

“ Sao ngươi lại trở về?”

 Xán Liệt vuốt ve tấm lưng trần mềm của bảo bối trong lòng, xiết chặt để tận hưởng. Cảm giác có cậu, thật rất an bình.

“ Ngươi không thích sao?”

“ Không … ta thật rất rất thích”

“ Vậy là tốt rồi “

Bạch Hiền cười nghịch, tiến đến cắn nhẹ vào vai hắn. Hắn hơi nhăn mặt nhưng cũng cười xòa , lại hỏi tiếp

“ Khi nào lại đi?”

“ Không đi nữa”

“ Thật ?”

Xán Liệt cực kì hoan hỉ, mặt hệt trẻ con được hồ lô ngào đường. Hiền Hiền lười nhát gật nhẹ, um… có một chút buồn ngủ sau đợt mây mưa mạnh bạo này.

“ Sao ngươi không đi nữa?”

Dù rất vui nhưng hắn vẫn muốn hiểu rõ sự tình. Bạch Hiền suy nghĩ gì đó mà cười ranh ma

“ Vì Ngọa tỷ tỷ nói rằng có một Xán Liệt ngu ngốc nào đó vì nhớ Bạch Hiền xinh đẹp đáng yêu này mà không ăn không ngủ “

Mặt Xán ca đen kịt, trên đầu u ám mây, nơi trán xuất hiện nết hằng của giận dữ

“ Tiểu Bạch… Muội dám bán đứng ta “

( Biện (Ngọa) Tiểu Bạch: *rùn mình* Lạy ca , muội đang giúp ca đó….Nói sự thật thôi mà, lam ơn mắc oán . *Liếc Hiền Hiền* Bạch Hiền… đệ giết tỷ rồii )

Bạch Hiền cười khục khục, sau đó kéo mặt Xán Liệt về mình, giọng rất ấm

“ Đừng trách tỷ ấy, vì tỷ ấy cũng đã cho ta thêm một nguyên do nữa để ta trở về với ngươi”

“ Là gì?”

Hiền Nhi rướn người nhẹ vào tai Xán Liệt thì thầm

“ Vì ta yêu ngươi.. là yêu theo kiểu yêu thật đó … chứ không phải là “yêu” kia kia đâu”

Hắn mỉm cười, liền không khoan nhượng đè ra cắn cánh đạo lần nữa.

“ Ta cũng yêu ngươi. Ngươi về đây là phải đời đời kiếp kiếp ở bên ta… Có muốn trốn cũng không được“

Hiền hiền khẽ gật gật, tay luồn vào tay hắn. Lời hứa của hắn và cậu có hiệp ước suốt đời.

“ Xán Liệt … ta yêu ngươi … ưm… “

Yêu quốc từ đó nhộn nhịp trở lãi, yêu tinh khắp nơi vui mừng, tụ họp tham gia hôn lễ lớn của Xán Liệt và Bạch Hiền. Một câu chuyện kì lạ được dệt nên, người và yêu đều ngưỡng mộ.

Bạch Hiền được uống viên bất lão của hắn luyện thành, nên cậu mãi mãi không già như hắn. Vẫn xinh đẹp, thanh khiết như bây giờ.

Ngoài ra, Lang Tinh cùng Tuyết Phong còn bá đạo xuống dưới Diêm Vương gia, xé tên cậu ra khỏi sổ sinh tử để làm quà cưới, khiến cậu trở thành người không thuộc Diêm điện cai quản, thẳng thừng mà sống thọ cùng hắn. Không già, không chết. Thật hạnh phúc quá rồi nhỉ?

END ~~~~

Fic có “đầu tư” công viết nhất trong mớ Fic viết được phân nữa rồi để ngập úng :v :v :v

2:22 AM  :v :v ( Đặt biệt là ngày dưới là ngày 22 luôn, ta cũng sinh tháng 2 =0.0= ) :v :v 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro