Chương 1: Sóng gió đêm hội hoa đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...]

Hai tiểu nha hoàn đi một mạch về phía trước, đằng sau Vân Nhiễm cũng không nóng vội, chậm rãi đi theo các nàng. Đúng lúc này một thân ảnh màu đen lao tới, đẩy mạnh nàng sang hướng bên cạnh, đồng thời cầm chặt cổ tay nàng. Thân ảnh cao lớn phủ kín cả người nàng, vài bước liền đem nàng đẩy đến bờ tường chỗ ngã tư, cả người đè lên khiến nàng không thể cử động.

Vân Nhiễm ngơ ngẩn cả người, bên tai vang lên một giọng nói đầy mị hoặc, khiến người ta rung động, phảng phất như dòng nước mát ngày hè, lộ ra hơi thở lành lạnh.

Nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta không vui.

"Cô nương, mượn nụ hôn."

Hắc y nhân nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Vân Nhiễm. Môi hắn lành lạnh mang theo một hương vị nhàn nhạt, còn có chút tê dại. Tứ chi Vân Nhiễm bổng nhiên bất động, lúc này nàng không thể hô hấp, cũng không thể phản ứng, chỉ biết đưa cặp mắt linh động về phía nam nhân, bắt gặp một đôi mắt đen láy, mi dài uốn lượn, như dùng mực nhuộm thành. Ánh mắt thâm thúy, trong suốt như hồ nước sâu không thấy đáy, sáng rực rỡ như minh châu, da thịt mềm mại như tơ lụa thượng đẳng, dáng vẻ hoàn mỹ tinh xảo như một bức tranh thủy mặc. Ôn nhuận như ngọc, phong hoa tuyệt đại cũng chỉ được như thế là cùng!

Một tiếng nổ lại vang lên, phía sau pháo hoa rực rỡ, lung linh cả bầu trời. Người đàn ông hình như không có ý định buông Vân Nhiễm ra, nhưng tiếng nổ kia đã đánh thức nàng phục hồi tinh thần. Mặc dù người đàn ông này thanh nhã như sen, trong sáng như trăng nhưng hành động của hắn thật đáng ghét. Vân Nhiễm cử động đầu ngón tay, xuất ra một cây châm, đang chuẩn bị đâm vào tử huyệt trên người hắn, cho hắn biết kết cục của kẻ khinh bạc nàng.

Chính là một châm nàng còn chưa đâm xuống, phía sau ngã tư đường đã loạn cả lên. Hội hoa đăng đang náo nhiệt, không biết ở đâu bỗng xuất hiện một đám hắc y nhân tay cầm đại đao đang lùng sục, kiếm tìm người nào đó. Những người này xuất hiện khiến mọi người sợ hãi, chạy loạn cả lên, ai cũng sợ không may sẽ thành vong hồn dưới tay chúng, một đêm hội vui vẻ bỗng trở nên náo loạn, phân tán.

Lúc này Anh Đào cùng Lệ Chi cũng kinh hoàng phát hiện ra không thấy tiểu thư nhà mình đâu, cả hai lo lắng, cất giọng gọi lớn:

"Tiểu thư, người ở đâu?"

"Tiểu thư."

Hắc y nhân tìm kiếm mọi ngóc ngách xung quanh ngã tư đường, cuối cùng vung đao lên chỉ về phía trước:

"Mau đuổi theo, nhất định là hắn chạy về phía trước."

Hơn mười thân ảnh hướng phía trước rời đi, mọi người thấy đám người này bỏ đi, mới từ các góc đi ra. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, ai nấy đều hoảng sợ, tụm lại một chỗ bàn tán xôn xao.

Sau khi đám hắc y nhân kia bỏ đi, người đàn ông lúc nãy đem Vân Nhiễm ép vào góc tường mới buông nàng ra, đứng dựa vào tường.

Vân Nhiễm thở mạnh, nổi giận muốn trừng trị hắn, lại nghe thấy tiếng gọi của Anh Đào cùng Lệ Chi:

"Tiểu thư, người ở đâu?"

Vân Nhiễm đáp lại một tiếng:

"Ta ở đây."

 Hai nha hoàn nghe được tiếng của nàng liền chạy tới, kiểm tra trên dưới một lượt thấy nàng không có chuyện gì mới nhẹ nhõm thở ra.

"Tiểu thư, sao người lại chạy đến đây?"

Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau, đang muốn để Anh Đào, Lệ Chi thay nàng giáo huấn hắn, không ngờ vừa nhìn lại đã thấy hắn nằm ngã trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn đường. Mặc dù không có chút huyết sắc nào nhưng vẫn lộ ra ma lực mê hồn, phảng phất như hoa lê nở đầu xuân, làm cho người ta nảy sinh thương tiếc không đành lòng.

Anh Đào cùng Lệ Chi hoảng sợ chạy lại kiểm tra một vòng.

"Tiểu thư, hắn bị thương, ngực phải bị đao làm trọng thương, mất nhiều máu, người có muốn cứu hắn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro