Chương 2: Bệnh sạch sẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn lay lắt, khuôn mặt tinh tế của người đàn ông tỏa ra sự diễm lệ lạnh lẽo, da thịt trắng như ngọc, hoàn mỹ không góc chết. Giờ phút này hắn đang nhắm mắt, hàng mi dài lay động khiến cho khuôn mặt tràn ngập vẻ ôn nhu dịu dàng, tựa như một đóa lan trắng, làm cho người ta nảy sinh lòng thương tiếc, không nỡ tổn hại.

Song lúc này trong mắt Vân Nhiễm tràn đầy lửa giận, nhớ tới người này vừa mới khinh bạc mình, dù hắn trông ngọc thụ lâm phong, thần thái tuấn lãng cũng không xóa đi được hành động vô lễ lúc trước cho nên quyết định để mặc hắn tự sinh tự diệt.

Nghĩ vậy nàng liền xoay người rời đi, phía sau Anh Đào thấy động tác của tiểu thư nhà mình liền hiểu nàng không muốn cứu người này.

Ba người lập tức đi khỏi góc đường u ám, nhưng chỉ đi được vài bước, Anh Đào không nhịn được mở miệng:

"Tiểu thư, thật sự không cứu sao. Người kia cũng thật đáng thương, hắc y nhân lúc nãy khẳng định là đuổi giết hắn. Nếu chúng ta không cứu, có lẽ hắn sẽ mất mạng."

Lệ Chi cũng không đồng ý cứu người, bởi vì nàng không muốn chọc phải phiền phức, lúc nãy nàng thấy những hắc y nhân kia đều không phải người tốt, các nàng cứu người này có khả năng sẽ chuốc lấy phiền phức lớn, vẫn nên không cứu.

Bước chân Vân Nhiêm chợt dừng lại, ánh mắt hơi nhíu lại, nâng mắt nhìn bầu trời đêm, trên trời có vô số vì sao đang trải rộng, màu đen trắng đan xen như một tấm lưới hoa lệ bao phủ khắp đất trời, khiến cho ta nảy sinh áp lực. Nàng thân là thầy thuốc vốn nên cứu người, chẳng lẽ thật sự vì người đàn ông kia hôn một chút liền thấy chết không cứu? Chuyện như vậy nàng không làm được.

Huống chi nàng biết, lúc đó người đàn ông này khinh bạc nàng là vì né tránh hắc y nhân, hắn cũng không phải cố ý mạo phạm nàng.

"Hai ngươi đem hắn theo."

Vân Nhiễm trầm giọng ra lệnh, Anh Đào lập tức vui mừng gật đầu, Lệ Chi vẫn không đồng ý liền mở miệng:

"Tiểu thư, chỉ sợ cứu hắn sẽ gặp phiền phức."

"Không có việc gì, chúng ta cẩn thận một chút là được."

Vẫn Nhiễm lên tiếng, Lệ Chi không phản đối nữa, hai người đi qua nâng người đàn ông trong góc tường kia lên, lợi dụng bóng đêm đi một đường rời khỏi, đến một căn nhà nổi bên hồ phía đông ngoài thành Phượng Thai Huyền. Nơi này vốn là biệt viện của một vị quan lớn trong triều, sau này phạm tội, nơi này bị tịch thu rơi vào tay quan phủ, được bán lại cho một phú thương. Vân Nhiễm từng trị bệnh cho vị phú thương kia, phú thương liền đem nơi này tặng cho nàng. Biệt viện này thiết kế dựa vào hồ, cũng không quá lớn, một nửa trên bờ, nửa khác nằm trong hồ, cảnh đẹp không nói nên lời, lúc nhàn rỗi có thể du hồ thưởng nhạc, ngắm trăng. Vân Nhiễm rất hài lòng với nơi này.

Ban đêm, vài ngọn đèn bao phủ toàn bộ biệt viện, như một tầng lụa mỏng, mềm mại mông lung.

Sương mù giăng khắp mặt hồ, một vài tòa đình nhỏ ẩn hiện bên trong sông nước, phảng phất giống nơi bồng lai tiên cảnh.

Đột nhiên trong phòng vọng ra tiếng nói chuyện:

"Tiểu thư, người mau xem, sắc mặt hắn đen sì, giống như bị trúng độc?"

Vân Nhiễm nhìn người đàn ông trên giường, vốn dĩ khuôn mặt băng ngọc hoàn mỹ, hiện tại tản mác ra sắc đen, nàng nhíu mi đi nhanh đến bên giường bắt mạch cho hắn, vừa cẩn thận kiểm tra vết thương trên ngực, không khỏi thở dài:

"Hắn không những bị người đánh bị thương mà còn trúng độc, nếu ta đoán không lầm, trên đao này hẳn có tẩm độc."

Anh Đào không khỏi lo lắng, hỏi:

 "Tiểu thư, vậy có cứu được hắn không?"

Vân Nhiễm hơi nhíu mi, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng như nước nói:

"Nếu là người khác ra tay sợ rằng không cứu được, đổi lại là tiểu thư nhà ngươi, nếu đã muốn cứu thì tuyệt đối không để Diêm Vương cướp người từ tay ta."

Nàng nói xong, nhìn hai tiểu nha hoàn trong phòng ra lệnh: 

"Lập tức đem hòm thuốc lại đây, múc nước mang tới."

"Vâng, tiểu thư."

Hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài, rất nhanh mang hòm thuốc cùng nước tiến vào, chủ tớ ba người bắt đầu phân công phối hợp, cứu người xa lạ trên giường đang nằm giữa ranh giới sinh tử.

Ngọn đèn minh hoàng nhu hòa sáng ngập cả căn phòng, người con gái đang cứu chữa tận tình bên giường nằm, rửa miệng vết thương, bôi thuốc giảm đau, cầm máu, băng bó, thực hiện các động tác liên tiếp, lưu loát, sinh động như nước chảy mây bay. Mỗi động tác đều thành thạo, chính xác. Mặc dù cứu người nhưng vẫn mang một bộ dáng vân đạm phong khinh, khuôn mặt không chút biến sắc, đôi mắt đen láy như đá, sáng lấp lánh.

Cuối cùng đút cho người đàn ông trên giường uống một viên giải độc dược, việc cứu người coi như đã hoàn tất.

Ba người đồng thời nở nụ cười, Vân Nhiễm đứng thư giãn gân cốt một chút rồi phân phó hai nha hoàn:

"Đem chỗ này dọn dẹp đi."

"Vâng, tiểu thư."

Hai nha hoàn đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ rồi lui xuống.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, Vân Nhiễm xoay người đi đến phía trước mở cửa sổ, không khí nhè nhẹ bay vào phòng hòa tan đi mùi máu, dù vậy vẫn còn sót lại chút ít. Vân Nhiễm lấy ra một ít huân hương đốt lên, cho đến khi trong phòng không còn mùi máu, không khí tỏa ra mùi hương, nàng mới hài lòng rời đi, cũng không nhìn đến người đàn ông trên giường.

Chỉ là, Vân Nhiễm vừa bước một chân ra cửa, liền nghe được phía sau vang lên một âm thanh êm ái như tiếng đàn.

Ông trời thật sự thiên vị, người đàn ông này không những tướng mạo tốt, đếm âm thanh cũng khiến người ta say mê.

"Chính ngươi đã cứu ta?"

Vân Nhiễm mặt lạnh bình tĩnh xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trên giường. Dù biết người này tướng mạo xuất chúng nhưng vẫn ngây người nhìn, mắt hắn khi nhắm khi mở khác xa nhau vạn dặm. Nhắm mắt lại, hắn tựa đóa ngọc lan tỏa ra mùi hương thơm mát nhẹ nhàng, như một bức tranh thủy mặc tinh tế, lúc hắn vừa mở mắt, khí chất tao nhã, tôn quý khuynh đảo vạn dặm giang sơn. Một đôi mắt đẹp nhất thể gian, tuyệt thế tao nhã!

Dù Vân Nhiễm đã nhìn qua bộ dáng hắn nhưng vẫn ngơ ngẩn đến nửa ngày không có phản ứng, đến khi hắn ho khan vài tiếng mới phục hồi tinh thần, thầm tự mắng mình một tiếng háo sắc, trên mặt khôi phục thần sắc như trước:

"Phải, chính ta cứu ngươi, hiện tại ngươi đã không có gì đáng ngại, sáng sớm ngày mai liền rời khỏi nơi này cho ta, đừng để ta vướng vào phiền toái không cần thiết."

Người đàn ông trên giường chậm rãi lên tiếng:

"Được."

Nhìn vẻ mặt hắn biết điều, Vân Nhiễm cũng không nhiều lời, xoay người rời đi, không hỏi hắn là ai, vì sao bị truy sát, cũng không bắt hắn báo ơn hay đòi tiền tài.

Phía sau nam tử dưới ngọn đèn, ánh mắt mênh mang, u ám, sâu không thấy đáy, hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người, không nhịn được lại mở miệng hỏi:

"Có thể giúp ta chuẩn bị một ít nước được không?"

Vân Nhiễm dừng bước, nhìn về phía hắn:

"Ngươi cần nước làm gì?"

"Ta muốn tắm rửa một chút."

Hắn xưa nay khó chịu nhất chính là trên người không sạch sẽ, dù chỉ bẩn một chút hắn đều không chịu được, huống chi hiện tại một thân mồ hôi, cộng thêm quần áo loang lổ vết máu, trên người cũng dính vết máu, giờ phút này hắn thấy cả người khó chịu, tâm tình không được tự nhiên thoải mái.

Vân Nhiễm nhịn không được cười rộ lên, người này cũng thật thú vị, hiện tại hắn không phải nên quan tâm đến mạng của mình sao? Như thế nào vừa mới tỉnh dậy lại để ý đến việc sạch với không sạch, mới từ quỷ môn quan về, miệng vết thương vừa băng bó, hắn đã muốn tắm rửa, muốn làm miệng vết thương nhiễm trùng sao? Bởi vậy có thể thấy hắn mắc bệnh sạch sẽ, hình như còn rất nặng.

"Ngươi biết không? Sạch sẽ cũng là một loại bệnh, có muốn ta trị giúp ngươi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro