Chương 3: Kinh biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Yến Kỳ tối đi vài phần, khóe miệng cứng đờ. Đây là tình cảnh rồng bơi nước cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh trong truyền thuyết sao? Hắn thân là đại thần hiển hách của Đại Tuyên, Yến quận vương đi một bước cả kinh thành đều phải run sợ, mấy năm nay giám sát bá quan trong triều, mọi người thấy hắn đều chạy trốn như chuột thấy mèo. Đừng nói quan lại, đền hoàng tộc, thân vương cũng không dám cùng hắn thân cận. Vậy mà hiện tại, hắn bị một nữ nhân chế nhạo lại không thể phản kháng, vì nàng là ân nhân cứu mạng mình.

Khuôn mặt tinh xảo của Yến Kỳ không biến sắc, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, thanh âm kiên định lại vang lên:

"Làm phiền ngươi, chuẩn bị giúp ta một ít nước."

Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, không để hắn được như ý, nở nụ cười tự nhiên:

"Ta chỉ phụ trách cứu ngươi, cũng không phụ trách chuẩn bị nước tắm rửa cho ngươi, đúng rồi, nhìn ngươi cũng ổn định, có thể tự mình đứng lên, bên ngoài phòng này chính là nước."

Nói xong liền quay người rời đi.

Yến Kỳ cắn răng, tự mình khó khăn đứng dậy, muốn đi múc nước.

Đáng tiếc hắn đã đánh giá cao năng lực của chính mình, lúc trước hắn bị dao đâm trọng thương mất máu quá nhiều, quan trọng nhất  hắn còn trúng độc, làm cho hắn thật sự suy yếu, căn bản không có sức rời giường. Hắn vừa động đậy đã chạm đến vết thương khiến đầu óc choáng váng, không chống đỡ nổi, trực tiếp ngã trên sàn. Theo phản xạ hắn túm lấy một góc chăn, rầm một tiếng, đem toàn bộ đồ trên giường kéo xuống sàn, sau đó hoa hoa lệ lệ rơi vào hôn mê.

Ở bên ngoài Vân Nhiễm nghe thấy trong phòng có tiếng vang liên tiếp, vốn định không thèm để ý đến, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn lo lắng quay trở lại.

Vừa nhìn thấy liền trầm ngâm, người này muốn tàn phá chính mình sao? Nàng vừa đi ra ngoài, toàn bộ căn phòng đã bị hắn phá hoại, trên sàn bừa bãi đồ đạc, chăn màn trên giường đều bị hắn kéo xuống đất. Chăn lụa màu hồng quí giá thêu hoa phù dung phủ trên người hắn như một đóa sen yên lành, khuôn mặt hơi nhăn lại, dù đã hôn mê nhưng hình như vẫn cảm nhận được sự đau đớn do vết thương mang đến.

Quần áo trung y trên người rộng mở, lộ ra đường cong da thịt hoàn mỹ, trắng muốt như ngọc, sáng bóng lên dưới ánh đèn, toát ra phong tình vô hạn, trước ngực như ẩn như hiện hai điểm hồng mai, mê hoặc dụ người.

Ánh mắt Vân Nhiễm tối đi vài phần, bước chân cũng tự nhiên chậm lại, lo lắng nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê, chỉ sợ miệng vết thương đã vỡ ra. Nghĩ đến đây,  liền tỉnh táo chạy nhanh lại đỡ hắn. Chỉ có ánh mắt hướng đến da thịt trơn bóng kia, dâng lên khát vọng muốn sờ thử, ngón tay cũng theo bản năng nhẹ nhàng sờ qua.

Nhất thời thầm than, ông trời thật không công bằng, người đàn ông này mặt mày tốt, giọng nói tốt, dáng người cũng tốt, khi tiếp xúc có cảm giác trơn nhẵn, mịn màng, có co có giãn, làm người ta đã sờ lại muốn sờ tiếp.

Bên tai vang lên một âm thanh u ám:

"Sờ tốt lắm sao?"

"Mềm mai, nhẵn bóng, đầy đặn, có co có giãn, thật không sai, rất tốt."

Vân Nhiễm tán thưởng, như chợt nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một đôi con ngươi màu đồng thâm thúy, giống như sương mù lạnh giá, lại như hồ nước sâu thẳm. Trong nháy mắt Vân Nhiễm bất chợt kinh hãi, ngón tay theo bản năng vén mái tóc, gượng cười:

"Thật ra ta vốn muốn đỡ ngươi lên, không nghĩ tới sờ nhầm chỗ, ha ha. Nếu ngươi đã không có việc gì, vậy tự mình đứng dậy đi."

Nàng nói xong nhanh đứng dậy, cũng không dám nhìn Yến Kỳ, quay đầu rời đi, đây gọi là xem trộm bị người phát hiện, thật xấu hổ, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi. Yến Kỳ ở phía sau bỗng loé lên tia lạnh lẽo trong mắt, che dấu sát khí. Hắn không thích người khác đụng chạm, người bình thường làm vậy xác định chỉ có đường chết. Vậy mà người phụ nữ này sờ, hắn còn có thể nhẫn nhịn, vì nàng cứu hắn một mạng, nên hắn tạm thời bỏ qua, nhưng?

Yến Kỳ nâng mắt nhìn người phụ nữ đang chạy trối chết, tốt xấu gì cũng đã sờ soạng hắn, có phải hay không nên chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa?

"Ngươi sờ soạng ta, có phải nên giúp ta chuẩn bị nước tắm?"

Vân Nhiễm thiếu chút nữa té ngửa, căm tức muốn đứng lên phản bác, ai sờ? Ta không cẩn thận đụng trúng có được không? Cơ mà lại có chút chột dạ, liếc mắt nhìn nam tử một cái thỏa hiệp. Không phải chỉ một chậu nước thôi sao, nàng mang đến là được chứ gì.

"Được, ta đi lấy giúp ngươi."

Vân Nhiễm xoay người đi ra cửa, thấy hai hình bóng chạy vội tới chính là Anh Đào cùng Lệ Chi. Sắc mặt hai người đều có chút khó coi, nàng nhìn về rừng rậm phía sau đang nổi lên vô số cây đuốc.

Anh Đào vội mở miệng:

"Tiểu thư, không tốt, có người soát đến chỗ này, làm sao bây giờ?"

Vân Nhiễm nhìn xung quanh một chút, rồi quay đầu nhìn người đàn ông trong phòng, liếc hắn một cái, đánh giá không gian nhỏ hẹp không có chỗ nào có thể ẩn nấp, càng không nói đến mật thất linh tinh. Nơi này được vây trong hồ, bốn phía xung quanh đều là nước, cho dù hiện tại đưa hắn lên bờ cũng không kịp. Mắt thấy có người sắp tới đây, lòng Anh Đào, Lệ Chi nóng như lửa đốt.

"Tiểu thư, giờ phải làm sao đây?"

Vân Nhiễm vừa nhìn đã thấy có người muốn đi lại đây liền quyết định thật nhanh ra lệnh cho hai nha hoàn:

"Ngăn bọn họ lại, nói ta đã đi ngủ."

"Được, tiểu thư."

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro