Chương 3: Thủ đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vết tích trên cơ thể ngươi không phải là bằng chứng sao? Chúng ta tận mắt thấy không phải là bằng chứng sao?" Lúc này, Mộc Nhan Đan từ dưới đất đã ngồi dạy, đưa tay sờ khuôn mặt mình đầy căm thù, Thượng Quan Lưu Nguyệt dám đánh cô, khuôn mặt cô ta gần như biến dạng, cô nhất định phải dùng chân chà đạp cô ta một cách tàn bạo.

Lưu Nguyệt nhướng mày cười lạnh, Mộc Nhan Đan và Thượng Quan Vũ Tinh thường gian qua cùng nhau mặc một cái quần, cô ta bị Thượng quan Vũ Tinh xúi giục, ỷ vào là nhi nữ của Hình bộ thượng thư, thường xuyên ngược đãi cô, đánh đập cô, giống như có thù hận lâu năm.

Giờ đây cô là chủ nhân của cơ thể này, không ai có thể bắt nạt được nữa.

Khi Mộc Nhan Đan nói, tất cả công tử và tiểu thư đêu đưa ánh về phía Lưu Nguyệt.

Lúc này, Lưu Nguyệt và ma tử Nhị Vương đứng rất gần, y phục trên người Lưu Nguyệt bị lôi kéo không được trật tự ngăn nắp, không thể che đậy được hết cơ thể. Khuôn mặt, cổ và tay lộ ra bên ngoài đầy những dấu hôn xanh tím và những dấu vết sau khi yêu.

Giầy, áo choàng ngoài và phụ kiện tóc rải rác ở trên giường, toàn bộ những vật này cho thấy cô và ma tử Nhị Vương đã tư thông.

Khi ma tử Nhị Vương thấy Thái tử điện hạ bước vào, mặt tái không còn giọt máu, bổ nhào quỳ xuống.

Thấy cảnh này, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt, sắc mặt cảu Lưu Nguyệt không có dấu hiệu gì gọi là sợ hãi. Lưu Nguyệt cô không phải là con chuột nhát, mặc cho người khác bắt nạt, cũng không thể giết cô bằng ánh mắt được.

Lúc này, Thượng quan Vũ Tinh đột nhiên hướng đến Lưu Nguyệt, nhìn cô với khuôn mặt lo lắng, sau đó hướng đến Thái tử điện hạ: "Xin điện hạ nguôi giận, tỷ tỷ nhất định không phải cố ý, sự việc nhất định có hiểu lầm, cô ấy có thể là bị cưỡng bức, mới bị phá thân, hy vọng điện hạ tha mạng cho cô ây."

Lưu Nguyệt nhìn Thương Quan Vũ Tinh cười lạnh, nhị muội cùng cha khác mẹ này của cô, thật "lương thiện".

Chỉ một câu phá thân, thì định cho cô án tử hình.

Thượng Quan Lưu Nguyệt và cô là người trên trời, người dưới đất, cô là phế vật bị người người phỉ nhổ, mà Thương Quan Vũ Tinh là đại mỹ nhân của triều Tấn, thiên tài y thuật của dòng họ Thượng Quan, đội ngũ đề nghị kết thông gia có thể xếp đến năm vòng bên ngoài kinh thành.

"Vũ Tinh, ngươi cũng quá lương thiện rồi, lương thiện cũng không thể nói giúp cho tiện phụ này được, tư thông không phải là tội nhỏ." Mộc Nhan Đan sờ vết máu trên mặt, đầu của cô bây giờ rất choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt rất căm hận, "Ngay cả cô ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng không nên bao che cho cô ta. Cô ta đã làm việc khó coi như vậy, làm tổn hại đến gia phong của dòng dọ ngươi, sẽ liên lụy đến tỷ muội các ngươi, loại người này không xứng với sự giúp đỡ của ngươi."

Lưu Nguyệt liếc nhìn Mộc Nhan Đan và Thượng Quan Lưu Nguyệt, trong mắt hiện lên sựu lạnh lẽo: "người xướng người họa rất tốt, ngươi ngu thế nào khẳng định ta tư thông với người khác? Ngươi thấy rõ, đây không phải là vết hôn, là ông ta cưỡng hiếp tôi không thành, là vết tích lưu lại khi ta phản kháng. Tên vô lại này bị người sai khiến với mưu dồ cưỡng hiếp ta, nhưng ta không sợ chết, ta cố gắng phản kháng mới tránh được."

Ban đầu Lưu Nguyệt ý định giải thích rõ cho bọn họ, nhưng cơ thể này qua yếu, hiện tại chưa có chỗ dựa, cho nên cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, cô phải cương quyết phủ phận như vậy.

Vị hôn thê này của cô rất hung ác, bọ họ cùng với Mộc Nhan Đan hãm hại cô, cho cô ta phỉ báng và vu oan cô. Nhưng bây giờ cô là chủ nhân của cơ thể này, cô không để sự việc này phát sinh, cho dù cô không gây ra việc này, nhưng hôm nay bọn họ đối với cô thế nào, cô sẽ trả lại gắp trăm lần.

Nghe Lưu Nguyêt nói, mọi người tặc lưỡi.

Ý cô ta là, cô ta từ tiện nhân tư thông, trở thành người thề sống chết phản kháng, Thái tử không nên đổ lỗi cô ta, mà nên ca tụng công đức? Thật không biết xấu hổ.

Lúc này, ma tử Nhị Vương đã sợ đến nỗi đôi chân chân bắt đầu run rẩy, Lục La nói ông chỉ cần cưỡng hiếp một nha hoàn cũ chống đối cô ta, cô ta sẽ cho ông một trăm bạc.

Nhưng nghe ý này, tiểu thư này không phải là nha hoàn gì, mà là vị hôn thê của Thái tử điện hạ, còn là đích nữ của đại Tướng quân Thượng Quan Lưu Nguyệt.

Chưa gặp qua nên không biết là Thượng Quan Lưu Nguyệt, đánh chết hắn hắn cũng dám làm việc này.

Hắn mà bị kết án cưỡng hiếp Thái tử phi, gia đình của hắn nhất định cũng không thoát tội.

Nghĩ đến điều này, hắn chỉ có thể đổ tội cho Thượng Quan Lưu Nguyệt, cho nên hắn ngẩn đầu hướng về Thaias tử kêu thất thanh: "Xin điện hạ nguôi giận, là do Thượng Quan Lưu Nguyệt quyết rũ tiểu nhân, cô ta đối với tiểu nhân vừa mắt, gọi tiểu nhân đến, tất cả đều là chủ ý của cô ta, tiêu nhân vô tội."

Hắn muốn nói hắn không cưỡng hiếp Lưu Nguyệt, nhưng vết tich s trên cơ thể Lưu Nguyệt là thật, khoongai in hắn, tận dụng cơ hội nói tốt bản thân, nhanh chóng đỗ lỗi cho Lưu Nguyệt, hòng thoát tội cho mình.

Lưu Nguyệt nheo mắt, tên vô lại này thật sựu muốn đổ lỗi lên người cô, thật nghĩ rằng cô ăn chay?

Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ma tử Nhị Vương, cô dung ánh mắt an tỉnh, uy nghiêm, lời nói không có nhiệt độ: "ngươi nói ta quyến rũ ngươi, là ta chủ động, vậy tại sao ta đập bình hoa vào đầu ngươi?"

Sắc mặt ma tử Nhị Vương hoảng loạn, sợ hãi ôm đầu của mình, tim đánh trống liên hồi, tại sao ánh mắt của tiểu thư này lại có thể đáng sợ như vậy, khiến cơ thể hắn nổi cả da gà.

"Không phải cô đã là vỡ nó, là tiểu thư quá hưng phấn không cẩn thận làm vỡ nó, làm rơi bình hoa xuống đất."

"Có thể tình cờ rơi trúng đầu của ngươi à." Bình hoa là Lưu Nguyệt dùng đập đầu ma tử Nhị Vương mà vỡ, điều này như thế nào trước ngã sau ngã thì có thể rơi trúng đầu của ma tử, rõ ràng là hắn nói dối.

Một số vị tiểu thư bắt đầu nhìn ma tử trong sự hoài nghi, lúc này ma tử Nhị Vương đã cảm thấy da đầu tê rần.

"Vẫn còn, ngươi không phải nói ta quyến rũ ngươi sao, ngươi nhất định đối với ta hiểu rõ, ngươi nói với mọi người, trên cơ thể ta có dấu hiệu gì đặc biệt làm ngươi nhớ rõ, đừng nói ngưới không nhớ?'

" Tiểu.. do căn phòng quá tối, tiểu nhân không thể nhìn rõ. "

" Trên chân ta có ba nốt ruồi đen, ngươi nói, nốt ruồi đen nằm ở chân trái hay chân phải? "

" Trái.. không đúng, phải.. không, trái phải đều có. "

" Tốt, ta sẽ cho mọi người xem chân tướng. "Lưu Nguyệt nhếch môi, sau đó ngồi xuống lộ ra đôi chân trắng như tuyết trước mặt mọi người, trên chân một mảnh tuyết trắng không có gì cả.

" Mọi người xem rõ, chân ta không có nốt ruồi đen nào, ai mới là người nói dối, ta có quyến rũ hắn hay không, người có bộ não bình thường sẽ biết."

Ngược lại, những người có bộ não không bình thường sẽ nghi ngờ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro