Chương 7: Tố cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin điện hạ tha tội chết, nô tài sẽ nói thật, là Lục La sai khiến nô tài. Nô tài từ đầu không biết đối phương là tiểu thư phủ tướng quân, nếu biết có cho nô tài một trăm lá gan nô tài cũng không dám. Là Lục La nói có một nha hoàn muốn bắt nạt cô ta nên mới gọi nô tài đến cho nha hoàn kia một chút giáo huấn, cô ta sẽ cho nô tài một trăm lượng bạc."

"Đều do nô tài tham lam, nghĩ rằng có thể ngủ với mỹ nhân, còn có thể kiếm tiền mới to gan làm việc này. Nhưng nô tài lấy sinh mạng của nô tài ra thề, nô tài từ đầu vẫn chưa chạm đến tiểu thư Thượng Quan, nô tài thậm chí cũng không biết dáng vẻ của cô ấy như thế nào."

"Khi Lục La hẹn nô tài đến trước cửa phòng, tiểu thư Thượng Quan đã bị điểm huyệt. Nô tài chỉ đem cô ấy vào phòng, khi nô tài chuẩn bị cởi y phục thì có người nấp ở phía sau đánh ngất nô tài, sau đó đem noo tài đá xuống gầm giường. Đợi nô tài tỉnh thì mọi người tiến vào, cho nên nô tài không chạm đến cô ấy, cô ấy trong sạch, nô tìa cũng trong sạch, thái tử thấy nô tài thật sự không có chạm đến thái tử phi mà tha cho nô tài tội chết."

Nghe ma tử Nhị Vương nói ra chân tướng, thái tử tức giận chửi thầm trong lòng, anh có bảo hắn nhận tội sao?

Lục La hoảng sợ khi bị tố cáo, đôi chân run rẩy chỉ vào ma tử Nhị Vương: "Nói xằng bậy, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi cắn trả ta, ta không sai khiến ngươi, việc này ta một chút cũng không liên can, ngươi làm ngươi phải chịu, nhanh chóng nhận tội của mình để tránh phải tru di tam tộc."

Ma tử Nhị Vương nghe vậy hoảng hốt, Lục La lấy người nhà hắn ra đe dọa, hắn biết cha Mộc Nhan Đan là hình bộ thượng thư, muốn ai đó vào nhà lao dễ dàng như trở bàn tay, hắn không dám đắc tội cô ta và cũng không dám chỉ ra cô ta.

Hắn sợ đến mức tiểu ra quần, nhưng bây giờ không thể xuất ra được nữa.

Lưu Nguyệt nghe ma tử nói có người đánh ngất hắn ta thì tâm bị kéo căng, sợ mọi người biết cô không phải bị ma tử cưỡng hiếp mà là bị một nam tử đeo mặt nạ cưỡng hiếp, nhưng ma tử và Lục La đang buộc tội nhau cho nên mọi người tạm thời quên rằng ma tử là bị đánh ngất, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi cuộc tranh cải của bọn họ.

Ma tử Nhị Vương bị hù dọa đến phấp thỏm lo sợ, một người không can đảm vậy mà dám cưỡng bức một nữ nhân.

Cô lạnh lùng nhìn ma tử Nhị Vương, lạnh lùng từng câu từng chữ nói: "Ngươi có thể có một chút khí phách hay không, ngươi chưa làm hại đến ta vậy ngươi sợ cái gì! Phải hay không có người ở sau lấy người nhà ra đe dọa ngươi? Chỉ cần ngươi chỉ ra người chủ mưu đằng sau, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi không nói, dám giấu diếm thái tử, thái tử sẽ tru di tam tộc của ngươi ngay lập tức."

Lưu Nguyệt tiếp tục lấy thái tử làm lá chắn.

Thái tử không phải muốn phá hủy cô hay sao? Cô phải khiến anh ta phải sống trong đau khổ mà anh ta tự gây ra, khiến anh ta rơi vào chính cái bẫy tự mình thiết kế, có miệng nhưng không thể nói.

Nếu ma tử Nhị Vương nói ra sự thật sẽ được ân xá không truy cứu, nếu hắn nói sự thật sẽ bị thái tử giết ngay lập tức.

Bây giờ hắn thú nhận thái tử sẽ tha mạng cho hắn sao, muộn rồi, không chỉ thái tử muốn trùng trị hắn, ngay cả Mộc Nhan Đan cũng không tha cho hắn, tất cả đều phải chết, nhưng đầu của hắn có thể kéo dài thời gian thêm một chút.

Nghĩ vậy hắn phẫn nộ chỉ vào Lục La: "Lục La, ngươi lấy mạng sống của người nhà ta ra uy hiếp thì ta cũng nói sự thật. Chính ngươi sai khiến ta cưỡng hiếp tiểu thư Thượng Quan, ta sợ ngươi cắn trả nên ta đã sớm lưu lại bằng chứng."

Nói xong hắn lấy ra một gói bạc cung kính đưa đến trước mặt Lưu Nguyệt: "Tiểu thư Thượng Quan, mời người xem, đây là năm mươi lượng bạc đặt cọc mà Lục La đưa cho nô tài, sau khi hoàn thành cô ta sẽ đưa năm mươi lượng còn lại. Bạc và khăn tay nô tài đèu lưu lại, trên khăn tay còn có thêu chữ Mộc phủ."

Chân tương được đưa ra, mọi người bây giờ mới minh bạch, người chủ mưu đằng sau là Mộc Nhan Đan, bằng chứng đều có, cô ta không thể chạy trốn được.

Khuôn mặt Mộc Nhan Đan tái nhợt khi thấy chữ Mộc phủ thêu trên khăn tay. Lục La này có một việc, làm cũng không xong, cô ta đúng là phế vật, một vật quan trọng như vậy mà cô ta lại đem lưu lại, cô ta ngu xuẩn thật hay là cô ta và Thượng Quan Lưu Nguyệt đã cùng nhau hãm hại cô.

Lưu Nguyệt cười khẩy, thật ra bọn họ đều ngu xuẩn, bọn họ quá khinh địch bởi vì căn bản không đem Lưu Nguyệt để ở trong mắt, cứ cho rằng nguyên chủ là một đứa ngốc có thể tùy tiện hãm hại.

Lục La đã bị hù dọa tới mức ngã quỵ xuống đất.

Mộc Nhan Đan giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, ra hiệu cô ta có bị đánh chết cũng không nhân tội, chỉ cần nói khăn tay là bị ma tử Nhị Vương trộm lấy, kết quả Lục La hiểu sai ý, cho rằng Mộc Nhan Đan muốn cô nhận tội thay.

Cuối cùng cô ta không thể chống cự, cô ta nhìn Mộc Nhan Đan với ánh mắt ai oán, sauc đó cốt đập đàu "bịch, bịch" xuống đất: "Xin điện hạ tha tội, sự việc này là do nô tì, không dính líu đến tiểu thư.

Là nô tì ghen ghét Thượng Quan Lưu Nguyệt, bởi vì cô ấy từng bắt nạt tiểu thư nhà nô tì, cô ấy vừa đánh vừa mắng chửi, lămg nhục cho nên nô tì mới tự tiện trả thù cho tiểu thư. Việc làm của Thương Quan Lưu Nguyệt làm người căm phẫn, nô tì nhịn không được nên mới hãm hại cô ấy."

"Nói xong, côta nhìn Mộc Nhan Đan:" tiểu thư, sự việc này người không biết sự tình, là nô tì sai, nô tì nhận tội. Nô tì đã phục vụ tiểu thư thời gian qua, sau khi nô tì chết, xin người chăm sóc cho người nhà của nô tì, nô nì có chết cũng mãn nguyện."

Lúc này mọi người nhìn chằm chằm Mộc Nhan Đan khinh bỉ, không ngò cô t là mọt nữ nhân dộc ác như vậy, có thể dùng thủ doạn này hãm hại Lưu Nguyệt.

Lời noi của nha hoàn một câu họ cũng không tin, rõ ràng Mộc Nhan Đan hàng ngày dều bắt nạt Lưu Nguyệt đến nỗi chỉ còn một nữa cái mạng, Lưu Nguyệt nhút nhát như vậy làm sao có thể đánh Mộc Nhan Đan, một ánh mắt thôi cô ấy cũng không dám nhìn vào Mộc Nhan Đan.

Lục La rõ ràng đổi trắng thay đen, cô ta trở thành một nha hoàn muốn trả thù ho tiểu thư, đúng là chủ tớ đều thâm độc, gian xảo như nhau.

Nghe mọi người thảo luận, Thượng Quan Vũ Tinh bấm móng tay vào da thịt đến chảy máu.

Không nghĩ đến Lưu Nguyệt có thể gặp chiêu tiếp chiêu, cô ấy thật sự rất khác trước đây, nếu để cô ấy tiếp trục truy xét, cô cũng sẽ bị vạch trần hãm hại đích tỷ, thì danh xưng thiên tài y thuật của cô đùng nghĩ muốn nữa và càng đừng nghĩ đến việc xuất giá.

Cô lặng lẽ đẩy Mộc Nhan Đan, trong mắt ban đầu thể hiện sự lương thiện vô tội, đột nhiên trong mắt dường như lan tran ra chất độc đến từ địa ngục, khiến Mộc Nhan Đan sợ hãi đến run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro