Chương 8: Kết quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đã quen với sự hung ác của Thượng Quan Vũ Tỉnh. Cô ta là người mà cô sợ nhất bởi vì điểm yếu của cô đang nằm trong trong tay cô ta.

Nếu chỉ ra Thượng Quan Vũ Tinh, cô ta sẽ đem bí mật của cô nói ra, cô sẽ chết không có chỗ chôm.

Lúc này cô thấy Lưu Nguyệt lạnh lùng  bước về phía Lục La: " Ngươi đừng vì người nhà mà nhận tội thay, chỉ cần ngươi chỉ ra người chủ mưu thực sự, ta sẽ tha tội cho ngươi. Cha ta là đại tướng quân, chức vị cao hơn so với thình bộ Thượng thư, bảo vệ người nhà ngươi không khó. Rất khó để tố cáo người chủ mưu đằng sau sao, ta muốn cô ta phải nhận được sự trừng trị thích đáng."

Thấy Lưu Nguyệt lần nữa gọi đến tên mình, cổ họng Mộc Nhan Đan thắt lại, cô sợ Lục La sẽ phản bội mình cho nên bất ngờ xông về phía trước giáng một cái tát nặng nề vào mặt Lục La: " Tiện nhân, ban đầu là ngươi tự mình làm việc này. Ngươi dám đổ tội danh này lên người ta, hủy hoại danh dự ta, hôm nay ta sẽ xé xác ngươi. "

Trong ắnh mắt kính ngạc của mọi người, Mộc Nhan Đan hướng bên ngoài gọi: " Người đến, lôi Ả tiện nhân xấu xa này ra ngoài đánh chết cho ta"

Qủa là nhi nữ của hình bộ thượng thư, ngay lập tức có hai lão ma ma tiến vào lôi Lục La ra ngoài.

" Chậm đã! " Lưu Nguyệt không thể để họ phá hủy nhân chứng được, cô nhíu mày tiến tới: " Láo xược, Thái tử điện hạ còn ở đây, các ngươi dám lạm dụng hình phạt riêng, các ngươi nghĩ điện hạ sẽ để mặc các ngươi bao che người chủ mưu sao? Trong mắt các ngươi có còn hay không vương pháp"

Nghe vậy, hai lão ma ma rất sốc, hai khuôn mặt già nua nhăn lại trông cực kỳ khó coi.

Chu Dịch vừa định bước ra ngoài, thì mắt anh ta khẽ nheo lại, anh ta muốn nhanh chóng thoát khỏi sự việc này, ai ngờ Lưu Nguyệt năm lần bảy lượt kéo anh ta vào, buộc anh ta phải quay lại.

Nếu bây giờ anh ta cho người kéo Lục La đi, nói rõ người chủ mưu đằng sau khiến anh ta chột dạ, chỉ có thể lườm hai lão ma ma:" Ai cho các ngươi láo xược trước mặt bổn cung! Lui xuống cho ta! "

Tiếng quát giận dữ khiến hai lão ma ma sợ hãi lăn ra ngoài.

Lúc này Lục La đã hiểu rõ được nghiêm trọng của sự việc, Thượng Quan Lưu Nguyệt không còn là phế vật trước đây, nhiều lần bọn họ không thể chạy trốn.

Lục La nhìn Mộc Nhan Đan với ánh mắt bi phẫn, trong mắt thể hiện Thái độ cầu xin và quyết tâm tìm chết, trong nháy mắt, cô ta nhắn mắt và cắn vào lưỡi của mình tự vẫn.

Chỉ nghe một tiếng rên nhỏ, miệng của Lục La đã chảy máu rất nhiều, tiếp đó cô ta ngã xuống đất và một nữa chiếc lưỡi dính máu rơi ra ngoài làm mọi người sợ hãi hét lên.

" Lục La cắn lưỡi tự vẫn rồi! "

" Cô ta sợ quá tự vẫn hay chết thay cho người khác? Nói đến cũng rất đáng thương, là một nô tài thì sinh mệnh chính là rất mỏng manh. "

" Chết cũng không nhắm mắt, nhất định có người lấy người nhà ra đe dọa cô ta, nhưng cô ta cũng có, tâm từq độc ác, nhận kết cục này cũng đáng đời. "

Có rất nhiều tiểu thư quan lại ghét Mộc Nhan Đan, lúc này Mộc Nhan Đan đang gặp rắc rối, mọi người không thể chờ đợi, đều cùng nhau giẫm lên và phỉ nhổ cô ta.

Chu Dịch trừng mắt, chán ghét nhìn vào xác chết trên đất, cô ta cuối cùng cũng biết lựa chọn, nhưng tâm anh ta không thể thả lỏng, sợ rằng Lưu Nguyệt lại chĩa mũi nhọn vào Mộc Nhan Đan và đem anh ta cũng kéo ra.

Thương Quan Vũ Tinh thấy Lục La đã chết thì trao cho Chu Dịch ánh mắt, sau đó gọi ma ma vào: " Lục La sợ tội nên đã tự vẫn, đừng để cô ta làm bẩn mắt điện hạ, người đến, lập tức đem xác cô ta ra ngoài. "

" Dám giấu diếm chủ nhân, ném ra bãi tha ma uy cho chó! " Mộc Nhân Đan run rẩy nói thêm một câu.

Hai ma ma kia nhanh chóng chạy vào kéo Lục La, cô ta chết oan thay cho Chủ nhân nên đôi mắt trừng lên trông rất ma quái.

Sau khi xác cô ta bị kéo đi để lqị một vệt máu dài trên mặt đất, Lưu Nguyệt lúc này mới cảm thấy bớt tức giận.

Người hãm hại nguyên chủ có kết cục này cũng là cho nguyên chủ một cái công đạo, nhưng cô không thể chỉ ra được người đằng sau là Thượng Quan Vũ Tinh và Thái tử khiến cô hơi thất vọng.

Chủ Dịch dường như sợ ma tử Nhị Vương xác định lại, nên đã ra lệnh cho thị vệ bên ngoài: " Chủ mưu thật sự đã chết, người đến, đem tên tội phạm đã cố gắng cưỡng hiếp Thượng Quan Lưu Nguyệt ra khỏi đây, lập từ xử tử. "

Có vài thị vệ nhanh chóng chạy vào chế miệng ma tử Nhị Vương kéo ra ngoài.

Lưu Nguyệt không hề khẩn trương, cô sớm biết Thái tử sẽ giải quyết ma tử Nhị Vương, ma tử chắc chắn sẽ chết, cô cũng không nghĩ hôm nay sẽ tố cáo Thái tử, suy cho cùng bây giờ cô chỉ ra Thái tử thì người khác cũng không tin cô.

Cơ thể cô bây giờ rất gầy yếu, sức lực kém, cô chưa quen cuộc sống ở đây, vừa không biết võ công, vừa không có tiền, một mình cô lại không thể đối phó với lực lượng hoàng gia được.

Cho nên hiện tại cô phải tạm thời lẫn tránh một thời gian, đợi cô hồi phục, sau đó từ từ tìn cách trả thù bọn họ.

Nhìn thấy Lục La và ma tử Nhị Vương đã chết, Mộc Nhan Đan mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta khẩn trương hướng Thái tử điện hạ nhận sai: " Điện hạ, đều là lỗi của thần nữ, là thần nữ không quản giáo tốt nô tì, mới có sự việc ngày hôm nay. "

Mặt Chủ Dịch u ám nói: " Lần này là may mắn cho ngươi, lần sau sẽ không còn may mắn như vậy. "

Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt.

Mộc Nhan Đan nên nhận sai với Lưu Nguyệt, là cô ta mưu hại Lưu Nguyệt, nhưng cô ta luôn coi thường Lưu Nguyệt, làm sao chuyện đó có thể xảy ra, cô ta bực bội nhìn chằm xhàmw vào Lưu Nguyệt, quay đầu lại cười khẩy không nói gì.

Bộ dạng kia rất kiêu ngạo, một con gà bại trận vẫn còn kiêu ngạo.

Lưu Nguyệt cười khẩy, cô há nào lại buông tha cho cô ta: " Vừa nãy là ai cá cược với ta, thua là phải uống nước phân trong nhà xí? "

Những người khác cũng ngỡ đến, nhất Lan những người ghét Mộc Nhan Đan, liền ồn ào: " Đúng, Mộc Nhan Đan cá cược thua, trên này Lưu Nguyệt có thủ cung sa, ngươi phải uống nước phân, ta lập túc cho người đem tới. "

" Các ngươi! " Mộc Nhan Đan tức giận đến nỗi khuôn mặt đen lại, bọn họ lại đến cá cược cho là thật, muốn cô ta ở trước mặt Thái tử điện hạ uống nước phân vừa bẩn vừa thối, Thái tử sẽ nhìn cô thế nào.

" Nước phân đến, Mộc tiểu thư, uống nhanh khi còn nóng. " Thiếu nữ vừa nói là Tô Mộc Nhi, nhi nữ của hộ bộ thượng thư, từ trước đến nay không bắt nạt Lưu Nguyệt bởi vì trước đó được Lưu Nguyệt bảo vệ qua, cô ta cũng coi thường Mộc Nhan Đan nên không nhập bọn với bọn họ.

Vừa mới gọi người đi lấy nước phân cũng là cô ta, cô ta không thể chờ đợi được khi muốn nhìn thấy Mộc Nhân Đan mất mặt, nói xong, cô ta quay qua Lưu Nguyệt thiện ý mỉm cười, cô nhếch môi, nhướng mày đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro