Chương 100: Công lược ám vệ ngốc manh (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Sau khi biết tỷ tỷ nhà mình phát giận nháo tuyệt thực, Lăng Kỳ An kỳ thực đã muốn đến gặp Lăng Vu Đề đổi bình ngọc lưu ly trở về.

Bởi vì cậu sợ Lăng Vu Đề phát giận ném đồ đến không còn gì để ném sau, sẽ đem bình ngọc lưu ly của mình cũng ném vỡ.

Nhưng cậu không dám ở lúc Lăng Vu Đề nổi giận đến tìm cô, cậu sợ cô đến lúc đó cũng sẽ ném luôn cả bản thân mình đi.

Không thể không nói, Lăng Kỳ An vẫn là vô cùng hiểu tính nết tỷ tỷ nhà mình.

Trong trí nhớ, khi Lăng Kỳ An muốn mượn viên dạ minh châu của nguyên chủ để chơi vài ngày, nguyên chủ cũng yêu cầu cậu lấy bình ngọc lưu ly để trao đổi.

Sau đó, khi nguyên chủ phát giận, thật là không còn cái gì có thể đập vỡ sau, thuận tay liền đem bình ngọc lưu ly của Lăng Kỳ An cũng đập nát.

Lúc đó, sau khi Lăng Kỳ An biết chuyện đã khóc thật lâu, không chịu nói chuyện với nguyên chủ trong một thời gian dài.

Lăng Vu Đề vốn chỉ là giả vờ ném đồ, đương nhiên sẽ không giống nguyên chủ, đập vỡ bình ngọc lưu ly của Lăng Kỳ An.

Thấy Lăng Kỳ An banh khuôn mặt nhỏ nhìn mình, hơn nữa khuôn mặt này vẫn là cùng bản thân có năm phần tương tự, thật sự là rất đáng yêu.

Lăng Vu Đề đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của Lăng Kỳ An, không có trả lời Lăng Kỳ An.

"Ai nha ~ tỷ tỷ của ta, tỷ nhưng là đem bình ngọc lưu ly lấy ra cho ta nha! Tỷ ... tỷ sẽ không phải là cũng đem nó đập vỡ rồi đi?"

Lăng Kỳ An gạt tay Lăng Vu Đề ra, đưa bàn tay không cầm viên dạ minh châu về phía Lăng Vu Đề.

"Ngươi liền không tin tưởng tỷ tỷ của ngươi như vậy sao! Chẳng phải ta đã nói rồi sao! Ngươi đem dạ minh châu trả cho ta, ta liền đem bình ngọc lưu ly trả cho ngươi nha! Chờ ở đây——"

Nói xong, Lăng Vu Đề liền đứng dậy đi đến bàn trang điểm bên kia, ở trên bàn trang điểm cầm lên một cái bình ngọc lưu ly giống như ly đựng rượu vang đỏ ở hiện đại.

Nhìn thấy bình ngọc lưu ly của mình 'may mắn còn tồn tại', Lăng Kỳ An vội vàng nhận lấy bình ngọc lưu ly ôm vào trong ngực.

Lăng Kỳ An ngẩng đầu cười ngốc nghếch với tỷ tỷ nhà mình: "Hắc hắc hắc ~"

Lăng Vu Đề nhịn không được, lại ở trên mặt Lăng Kỳ An nhéo mấy cái: "Đưa dạ minh châu cho ta ."

Lăng Kỳ An ngoan ngoãn trả lại viên dạ minh châu cho Lăng Vu Đề: "Tỷ tỷ, viên dạ minh châu này buổi tối thực sự rất đẹp, nhưng mà ta vẫn là thích bình ngọc lưu ly của ta hơn."

"Vậy ngươi liền tiếp tục thích đi. Thế nào, công khoá hôm nay ngươi làm xong chưa?" Lăng Vu Đề ngáp một cái, mấy ngày nay đã hình thành thói quen ngủ trưa, tới giờ ngủ trưa mà chưa ngủ, còn thật là có chút buồn ngủ.

Công khoá? Ai mà không biết, cậu, Lăng Kỳ An sợ nhất có hai thứ: một là phụ thân, hai là công khoá!

Kết quả Lăng Vu Đề còn hỏi cậu công khóa làm xong chưa? Đương nhiên là chưa làm!

"Cái kia, tỷ tỷ, ta đi trước đây." Lăng Kỳ An nói xong, cũng không chờ Lăng Vu Đề đáp lại, chạy nhanh như chớp.

Lăng Vu Đề nhếch môi cười, cô chính là cố ý!

Cúi đầu nhìn nhìn viên dạ minh châu trong tay, nghĩ nghĩ, cô vẫn là cất viên dạ minh châu vào cái hầu bao lúc đầu kia, sau đó đặt bên cạnh gối đầu.

Cổ đại thật nhàm chán! Không có trò gì có thể giết thời gian, thêu hoa không kiên nhẫn, viết chữ không kiên nhẫn, đọc sách... tiểu thuyết còn không sai biết lắm! Để cô xem cổ văn, quả thực so với bài hái ru còn buồn ngủ hơn được không?

Cho nên, cô vẫn là ngoan ngoãn đi ngủ trưa đi.

Mỗi ngày thật nhàm chán, Lăng Vu Đề đang yên lặng chờ đợi, thánh chỉ của nam chính Khúc Mặc Nhiên.

Chờ diễn nốt vở kịch kia, cô liền mang theo Lãnh Vô, vừa 'bỏ nhà đi' vừa thêm độ hảo cảm.

Rầu nha!

Thánh chỉ của Khúc Mạc Nhiên cũng không để Lăng Vu Đề phải chờ đợi lâu. Vào ngày thứ mười Lăng Vu Đề đến thế giới tiểu thuyết này, thánh chỉ đã đến.

Trên thánh chỉ đại khái ý tứ chính là: Lăng gia có nữ, Lăng Nghê Nhã, tri thư đạt lễ, dung mạo khuynh thành, chiếm được cảm tình của hoàng đế Khúc Mạc Nhiên, cho nên được phong làm Thục phi đứng đầu tứ phi, bảy ngày sau sẽ tiến cung!

Sau khi đọc xong thánh chỉ, Lăng Vu Đề đột nhiên đứng dậy: "Không có khả năng, Miêu công công, ngươi nhất định là mắt mờ nhìn sai tên rồi! Làm sao có thể là Lăng Nghê Nhã?"

Lăng Vu Đề đi tới trước mặt Miêu công công, tâm phúc bên người Đương kim hoàng thượng, một phát đoạt đi thánh chỉ trong tay Miêu công công.

Miêu công công gần bốn mươi tuổi, nếu là nói mắt mờ, còn có chút hơi sớm.

Chỉ là, Miêu công công ngoài sáng là người của Khúc Mạc Nhiên, ngầm lại là người của Lăng phụ. Cho nên Miêu công công tự nhiên là sẽ không chấp nhặt với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhìn nội dung thánh chỉ, sắc mặt càng ngày càng 'khó coi'.

Cuối cùng, cô càng là một phát đem thánh chỉ ném tới trên người Lăng Nghê Nhã đang quỳ trên mặt đất, vừa vặn đập trúng đầu Lăng Nghê Nhã.

Lăng Nghê Nhã giơ tay ấn đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng không có khóc ra.

Mẫu thân của nàng ta, cũng chính là Nhiếp chính vương Vương phi, đem Lăng Nghê Nhã bảo vệ trong ngực mình, bà ta bình thường tuy rằng không để ý mọi chuyện, nhưng là cũng không thể tuỳ ý nữ nhi nhà mình ở trước mặt mình bị một cái thứ nữ khi dễ.

"Lăng Nghê Nhã! Ngươi nói! Có phải ngươi ở thời điểm ta không biết quyến rũ Mạc Nhiên ca ca! Bằng không, Mạc nhiên ca ca làm sao có thể nạp ngươi thành phi?" Lăng Vu Đề ngồi xổm xuống đất, kéo tóc Lăng Nghê Nhã hét lên.

Má ơi, thành thật mà nói, cô thực sự không biết làm thế nào mới có thể diễn tương đối giống, quá lên không được, biểu hiện quá yếu cũng không được!

Cho nên hành động bây giờ của cô, cũng là nguyên bản ký ức biểu hiện của nguyên chủ sau khi nhận xong thánh chỉ.

Lăng Nghê Nhã bị kéo tóc, không thể không ngửa đầu nhìn thẳng Lăng Vu Đề: "Không có, ta thật sự không có..."

Giọng nói của Lăng Nghê Nhã rất êm tai, ôn ôn nhu nhu, làm cho người ta cảm thấy nghe nàng ta nói chuyện đều là một loại hưởng thụ.

Giọng nói của Lăng Vu Đề chính là đặc biệt trong trẻo, nếu thanh âm lớn chút, liền sẽ có chút chói tai, giống như bây giờ.

Miêu công công ở một bên bị hành động của Lăng Vu Đề làm cho ngây ngẩn cả người. Lăng phụ biết Lăng Vu Đề trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận tin tức này, cho nên đối với hành động của Lăng Vu Đề, Lăng phụ là có chuẩn bị tâm lý.

Kêu người kéo Nhiếp chính vương Vương phi đang muốn ngăn cản Lăng Vu Đề ra, Lăng phụ liền tiễn Miêu công công trước.

Trong trí nhớ, nguyên chủ còn tát Lăng Nghê Nhã một bạt tai, mặt đều bị tát sưng lên, tới ngày tiến cung mới giảm sưng.

Bất quá, Lăng Vu Đề hạ không được ngoan thủ như vậy.

Lăng Vu Đề kéo tóc Lăng Nghê Nhã buộc nàng ta đứng lên: "Không có? Tiện nhân! Ý của ngươi là, Mạc Nhiên ca ca tự thích ngươi, cho nên mới muốn đón ngươi tiến cung sao? Hả?"

Nước mắt của Lăng Nghê Nhã cuối cùng cũng chảy ra, nàng ta cảm thấy da đầu mình sắp bị kéo rách, đau quá.

Đáp lại câu hỏi của Lăng Vu Đề, Lăng Nghê Nhã cũng chỉ có thể lắc đầu. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đẫm nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, phá lệ chọc người thương tiếc.

Bất quá, nơi này dù có người thương tiếc, cũng sẽ không có ai đến ngăn cản hành động của Lăng Vu Đề.

Từ nhỏ đến lớn, Lăng Vu Đề khi dễ nàng ta như thế nào, đều sẽ không có người đến giúp nàng ta. Chỉ cần Lăng Vu Đề không quen nhìn nàng ta, nàng ta làm cái gì đều là sai, hết thảy đều là lỗi của nàng ta.

Nhìn mẫu thân mình bị giữ lại, Lăng Nghê Nhã cảm thấy bản thân uỷ khuất cực kỳ, nàng ta cũng không biết mình vì sao lại phải tiến cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro