Chương 101: Công lược ám vệ ngốc manh (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Từ nhỏ đến lớn, vị trong cung kia cũng đã tới Nhiếp chính vương phủ. Chỉ là mỗi lần hắn ta tới, nàng ta đều sẽ bị Lăng Vu Đề yêu cầu ở trong viện của mình, không được đi đâu cả.

Nói đến, họ cũng chỉ có lúc nhỏ, gặp qua vài lần.

Đại ca ca kia ở thời điểm Lăng Vu Đề khi dễ nàng ta, từng trợ giúp nàng ta, muốn nạp nàng ta làm phi tử của mình sao?

Lăng Vu Đề cảm thấy biểu hiện của mình như vậy cũng không sai biệt lắm, không thể lại quá nữa, lại làm quá tự cô đều chịu không được.

Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề hung hăng đẩy mạnh Lăng Nghê Nhã xuống đất. Lăng Nghê Nhã tuy rằng ngã sấp xuống, nhưng cuối cùng Lăng Vu Đề cũng buông tha tóc của nàng ta, nàng ta vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lăng Vu Đề cũng không nhìn Lăng Nghê Nhã nữa, cô quay người nhìn Lăng phụ vừa tiễn Miêu công công về. Trong mắt cô là không thể tin nổi, như thể bị người mình tin tưởng nhất phản bội vậy: "Cha, ngài rõ ràng nói phải đợi đại điển tuyển tú hai năm sau mới có thể tiến cung. Nhưng tại sao Lăng Nghê Nhã sẽ tiến cung? Cha gạt con, cha chính là không muốn con được như mong muốn gả cho Mạc Nhiên ca ca! Kẻ lừa đảo! Các người đều là kẻ lừa đảo!"

Hét xong một trận, Lăng Vu Đề cũng không đợi Lăng phụ giải thích cái gì với cô, liền bụm mặt chạy thẳng về sau nhà.

Lăng Vu Đề vừa cúi đầu chạy vừa khóc, cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải diễn nhìn giống một chút mới được, cho nên cô còn phải một đường khóc.

Trong Vương phủ trên trên dưới dưới đều là người đâu, chờ rời khỏi Nhiếp chính vương phủ là được! Không cần lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc lo lắng bản thân sẽ bị lộ hay không nữa.

Bởi vì Lăng Vu Đề chỉ lo khóc, chỉ lo chạy, hoàn toàn không chú ý tới con đường dưới chân mình có bằng phẳng hay không. Kết quả 'bịch' một tiếng, cô ngã sấp xuống ...

Lăng Vu Đề ngồi dưới đất ôm đầu gối mình, da ở hai lòng bàn tay bởi vì bị va chạm với mặt đất, trực tiếp rách da.

Đầu gối cũng đau đến không được, đau đến cô thẳng hít khí lạnh.

Lần này cô ngã rất mạnh, cô thử vài lần, đều đau đến không thể đứng dậy được.

Ngay sau đó, một cái thân ảnh màu đen liền xuất hiện trước mặt Lăng Vu Đề.

Lãnh Vô nhìn Lăng Vu Đề ngồi trên mặt đất, hai mắt sưng lên vì khóc, mặt mũi lem luốc, hắn trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn cùng mờ mịt.

"Chủ nhân?"

Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn Lãnh Vô, sau đó oa một tiếng bật khóc: "Ô ô ô ~ Tiểu Lãnh ~ ô ô ô ~ đau quá ~"

Lãnh Vô quýnh lên một chút, hắn thân mình quơ quơ, sau đó khom lưng bế ngang Lăng Vu Đề lên.

Bởi vì cách sân của cô cũng không xa lắm, Lãnh Vô tốc độ lại nhanh, chỉ vài cái hô hấp công phu, Lăng Vu Đề cũng đã trở lại trong phòng của mình.

Lãnh Vô đem Lăng Vu Đề đặt lên giường, chợt loé người, liền biến mất không thấy.

Lăng Vu Đề có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, chẳng lẽ tiểu ngốc manh muốn đi tìm đại phu xem vết thương cho cô?

Hiển nhiên, Lăng Vu Đề nghĩ sai rồi.

Lãnh Vô rời đi không bao lâu, khi trở lại, trong tay hắn nhiều thêm vài thứ, đều là xử lý miệng vết thương, còn có thuốc chữa vết thương cái gì.

Lãnh Vô ngồi xuống, hắn cũng không biết cái gì mà nam nữ khác biệt, trực tiếp cởi giày và tất của Lăng Vu Đề, sau đó xắn ống quần của cô lên, để lộ ra đầu gối.

Lúc này Lăng Vu Đề mới biết mình đã bị ngã nặng đến mức nào, toàn bộ đầu gối đều sưng tấy. Không chỉ rách da chảy máu, còn có rất nhiều vết bầm ở bên trong.

Ám vệ này cũng không biết ôn nhu là cái gì, cẩn thận là cái gì.

Nhìn thấy trên đầu gối Lăng Vu Đề có vết bầm tím, hắn trực tiếp lấy dao ra, hoàn toàn không cho Lăng Vu Đề thời gian phản ứng, một dao cắt rách da trên đầu gối Lăng Vu Đề.

"A ngô —— "

Lăng Vu Đề cắn góc chăn mà Lãnh Vô nhét vào miệng, trên khuôn mặt nước mắt chảy ào ào.

Mãi cho đến khi vết bầm được xử lý xong, Lãnh Vô mới bắt đầu khử trùng và bôi thuốc cho Lăng Vu Đề.

Sau khi đầu gối được băng bó, Lãnh Vô lại bắt đầu băng bó miệng vết thương trên hai lòng bàn tay của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhổ góc chăn ra, đáng thương hề hề nhìn Lãnh Vô: "Tiểu Lãnh, vì sao ngươi không giúp ta tìm đại phu đến xem vết thương của ta?"

"Ta biết."

Bởi vì ta biết làm, cho nên không cần thiết mời đại phu đến.

Sau khi nghe hiểu được ý của Lãnh Vô, Lăng Vu Đề vậy mà, không nói nên lời.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề không nói gì, trên mặt vẫn còn nước mắt, hai mắt bởi vì khóc mà sưng lên như hai quả hạch đào, thoạt nhìn thật đáng thương.

Lãnh Vô lấy từ trong ngực ra một gói giấy màu nâu, đưa cho Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt sưng húp, cầm lấy gói giấy màu nâu.

Bên trong gói giấy là bánh huệ vân mà Lăng Vu Đề chuyên môn để Lãnh Vô đi Huệ Vân Lâu mua, lần này là thật sự mua! Dùng bạc mua!

Vì để Lãnh Vô học cách sử dụng ngân lương, Lăng Vu Đề thỉnh thoảng sẽ lấy ngân lượng ra để Lãnh Vô đi ra ngoài mua đồ ăn ngon cho cô.

Hôm nay Lăng Vu Đề sở dĩ sẽ bảo Lãnh Vô đến Huệ Vân Lâu mua bánh huệ vân, kỳ thực không phải là bởi vì cô đặc biệt muốn ăn.

Mục đích chính, thực ra là để tách Lãnh Vô ra.

Bởi vì cô muốn 'ngược đãi' nữ chính, lại còn phải diễn điên cuồng phẫn nộ cùng không cam lòng như vậy.

Tuy rằng lúc này Lãnh Vô không hiểu tình yêu là gì. Nhưng cô cũng lo lắng sau này khi Lãnh Vô hiểu được điều này, nhớ lại biểu hiện hôm nay của cô, sẽ cảm thấy cô kỳ thực yêu Khúc Mạc Nhiên.

Nếu thật sự như vậy, cô cũng không biết phải giải thích thế nào với Lãnh Vô.

Không để Lãnh Vô nhìn thấy, cô nhiều lắm còn có thể giải thích là tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đối với Khúc Mặc Nhiên là đã từng thích qua, chưa từng yêu.

Nhìn hai tay bị quấn như 'bánh bao' của mình, Lăng Vu Đề chu chu môi: "Ta như vậy không có cách nào ăn nha..."

Lãnh Vô đứng ở bên giường nhìn tay Lăng Vu Đề, quả thực có chút bất tiện.

Nghĩ bình thường Lăng Vu Đề cũng sẽ đút hắn ăn, Lãnh Vô đưa tay bẻ một miếng bánh huệ vân.

Nhìn bánh huệ vân được đưa tới miệng, Lăng Vu Đề ngẩn người một chút, sau đó cười tủm tỉm há miệng ăn: "Cám ơn Tiểu Lãnh."

Lãnh Vô gật gật đầu, không nói gì.

Nhìn Lăng Vu Đề ăn xong miếng bánh huệ vân trong miệng, hắn lại tiếp tục đút cho cô.

"Tiểu Lãnh, ngươi cũng ăn đi."

Hai người, ngươi một miếng ta một miếng, rất nhanh liền ăn hết sạch chỗ bánh huệ vân.

Lãnh Vô cho rằng Lăng Vu Đề khóc thảm như vậy, là bởi vì bị ngã đau nên khóc, cho nên Lãnh Vô cũng không hỏi Lăng Vu Đề, đương nhiên, liền tính hắn nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi.

Chờ ăn xong bánh huệ vân, Lăng phụ cũng vừa đến Ỷ Mộng Các của cô.

Nghe thấy Lăng phụ gõ cửa, Lăng Vu Đề kêu Lãnh Vô đem tất cả những thứ có thể đập vỡ toàn bộ ném xuống đất.

Lãnh Vô cuối cùng cũng biết chủ nhân nhà mình có mấy cái sở thích: một là ăn đồ ăn ngon, hai là đập vỡ đồ vật.

Lãnh Vô khờ dại chưa hề nghĩ tới, Lăng Vu Đề tại sao lại bảo hắn ném vỡ những thứ này.

Chủ nhân bảo hắn ném vỡ, kia hắn liền ném vỡ đi.

Sau đó mọi người ở ngoài cửa đều nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ trong phòng.

Lăng phụ lại gõ cửa, lần này có chút gấp gáp: "Đề Nhi, con nghe cha giải thích có được hay không? Ném chậm một chút, cẩn thận đừng để bị thương."

Lăng Vu Đề đang ngồi trên giường kỳ thực là có chút há hốc mồm, tốc độ Lãnh Vô đập vỡ đồ đạc, quả thực là —— nhanh như tia chớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro