Chương 106: Công lược ám vệ ngốc manh (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Sáng sớm, Lăng Vu Đề thay quần áo trang điểm, cùng Lăng Kỳ An đi theo Mẫn phu nhân ngồi lên xe ngựa tiến cung.

Vì trong thế giới tiểu thuyết này, thê thiếp của Vương gia không được gọi là trắc phi, cho nên Thái hậu vì để nâng cao địa vị của Mẫn phu nhân, liền ban cho bà một cái nhất phẩm phu nhân.

Bởi vì là nữ quyến, các nàng phải đi thỉnh an Thái hậu trước, nên vừa tới cửa cung liền xuống xe ngựa, Lăng Vu Đề và Mẫn phu nhân đi theo cung nữ tiến vào hậu cung.

Trong cốt truyện có đề cập rằng mặc dù nam chính Khúc Mạc Nhiên không thân thiết với Thái hậu, nhưng bên ngoài, vẫn là làm ra một bộ con trai hiếu thuận.

Bây giờ, Khúc Mạc Nhiên hẳn là vẫn chưa yêu Lăng Nghê Nhã.

Lăng Vu Đề suy đoán, dù là trong cốt truyện hay sau khi cô đến thế giới này.

Lăng Nghê Nhã tháng trước sảy thai, kẻ chủ mưu đằng sau, thực ra chính là Khúc Mạc Nhiên. Mục đích chính là vì phế bỏ Đức Phi!

Cha của Đức Phi là trợ thủ đắc lực của Lăng phụ, muốn đối phó với một người, không thể nghi ngờ là trước tiên phải bắt đầu từ trợ thủ đắc lực của người đó.

Trong trí nhớ, liền tính Lăng Nghê Nhã bị sảy thai, là do bị nguyên chủ đẩy sau đó mới chảy nhiều máu. Nhưng Khúc Mạc Nhiên lấy lý do muốn trả cho nguyên chủ một công đạo, 'tra rõ' việc này, cuối cùng liền tra được là 'Đức phi' đã cho Lăng Nghê Nhã hạ dược trước, như vậy mới sẽ vừa đẩy liền sảy thai.

Bởi vì việc này, nguyên chủ còn luôn cho rằng Khúc Mạc Nhiên là thích mình, vui vẻ rất lâu.

Vì cốt truyện đang diễn ra bình thường, vậy lại một tháng nữa, Khúc Mạc Nhiên sẽ yêu Lăng Nghê Nhã.

Bất quá, mắc mớ gì đến cô nha!

Lăng Nghê Nhã không có bất kỳ tình cảm với Lăng phụ, khi biết tin Lăng phụ qua đời, nàng ta cũng chỉ bị sốc một chút, cũng không hề tỏ ra có bao nhiêu đau buồn.

Đến sau này, nàng ta mới biết được, thì ra mình không phải là nữ nhi của Lăng phụ, mà là mẫu thân nàng ta cùng biểu ca của bà ta vụng trộm mà sinh hạ.

Để bảo vệ nàng ta, Lăng phụ không đem bí mật này công bố ra ngoài, cũng không hưu mẫu thân nàng ta.

Nhưng suy cho cùng, nàng ta không phải ruột thịt của Lăng phụ. Mỗi lần nhìn thấy Lăng Nghê Nhã, đều có một loại cảm giác, nàng ta tồn tại là đang nhắc nhở ông từng bị phản bội.

Đối với tin tức Lăng Nghê Nhã không phải là nữ nhi của Lăng phụ, Lăng Vu Đề thừa nhận, lúc trước khi cô xem cốt truyện đã quá sơ ý, chủ yếu là vì đoạn này, cũng chỉ đề cập sơ qua, nếu không chú ý, căn bản chính là trực tiếp xem nhẹ!

Lăng Vu Đề vẫn là đêm qua trước khi đi ngủ nghiên cứu lại cốt truyện, sau đó trong lúc vô tình phát hiện ra.

Có nguyên nhân này, có thể giải thích tại sao Lăng phụ không muốn quá để ý tới Lăng Nghê Nhã, cũng có thể giải thích tại sao Nhiếp chính vương Vương phi lại nguyện ý lui vào trong viện của mình ăn chay niệm Phật.

Lần này thọ yến của Thái hậu, cũng sẽ không phát sinh chuyện gì tương đối đặc thù. Trong cốt truyện, ngoại trừ miêu tả Lăng Nghê Nhã bị khó xử, Nam Cung Dương ra tay giúp đỡ.

Khúc Mạc Nhiên cảm thấy hảo huynh đệ của mình quan tâm Lăng Nghê Nhã như thế, trong lòng có chút phẫn nộ, sau đó đêm khuya yên tĩnh liền thô bạo kia gì kia gì Lăng Nghê Nhã.

Nga, trong đó còn xen kẽ nguyên chủ gây rối. Bất quá cô cũng không phải nguyên chủ, mới sẽ không ngu ngốc đi theo cốt truyện đâu.

Lăng Vu Đề vừa suy nghĩ, vừa cúi đầu bước đi.

Lăng Kỳ An nhưng là rất ngoan ngoãn, từ lúc xuống xe ngựa cho đến bây giờ, cậu đều ngoan ngoãn nắm tay Lăng Vu Đề, nhìn không chớp mắt đi về phía trước.

Quan phu nhân, quan tiểu thư đồng thời tiến cung cũng không ít, dọc đường đi, có không ít người cùng Mẫn phu nhân nói chuyện lấy lòng, Mẫn phu nhân trường tụ thiện vũ* ứng phó.

(* Trường tụ thiện vũ - 长袖善舞: là một thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là người có tay áo dài thì sẽ nhảy múa giỏi. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. Trường tụ thiện vũ vốn có hàm ý có điều kiện thuận lời thì làm việc sẽ dễ thành công, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.)

Về phía Lăng Vu Đề, cũng có rất nhiều quan tiểu thư tới nịnh bợ. Tất cả mọi người đều biết, Lăng Vu Đề tuy rằng điêu ngoa ngang ngược, nhưng lại rất dễ dỗ dành. Chỉ cần ngươi nói với cô chút dễ nghe, vậy ngươi chính là 'Khuê trung mật hữu' của cô.

Bình thường những lời truy phủng của những người đó đối với Lăng Vu Đề mà nói, đều rất hiệu quả.

Chỉ là để quan tiểu thư buồn bực là, các nàng nói nhiều như vậy, Lăng Vu Đề vậy mà đều không để ý.

Các quan tiểu thư âm thầm cắn răng, tuy rằng không tình nguyện, nhưng nữ nhi bảo bối của Nhiếp chính vương là ai? Nếu có thể cùng cô thiết lập quan hệ tốt, thì sẽ có rất nhiều lợi ích.

Một vị quan tiểu thư có dung mạo tương đối yếu ớt, đôi mắt trong sáng, đặc biệt phù hợp loại hình bạch liên hoa, đi tới bên người Lăng Vu Đề nói: "Nhị tiểu thư nghe nói sao? Tỷ tỷ của ngài tiến cung chỉ mới hơn ba tháng, cũng đã là hậu cung được sủng ái nhất rồi! Hoàng đế vì nàng, ngay cả Đức phi nương nương đã làm bạn hắn nhiều năm, đều phế đâu."

Lăng Vu Đề đã thu hồi suy nghĩ của mình, vừa vặn nghe được lời nói của quan tiểu thư bạch liên hoa kia, cô có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn lại.

Thấy Lăng Vu Đề có đáp lại, quan tiểu thư kia nhẹ nhàng mỉm cười với Lăng Vu Đề, thoạt nhìn điềm tĩnh xinh đẹp.

Nếu nàng ta giống như bộ dáng đơn thuần vô tội của mình, liền sẽ không nói ra những lời đó, thật hiển nhiên, quan tiểu thư này, trong ngoài không đồng nhất.

Lăng Vu Đề cũng không nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút ác ý nào, lại cũng không nhìn thấy nửa điểm thiện ý.

"Ngươi là ai?" Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày, hỏi.

Quan tiểu thư kia ngẩn người một chút, sau đó hốc mắt lập tức đỏ lên, uỷ khuất thất lạc nhìn Lăng Vu Đề: "Nhị tiểu thư, ngài không nhớ ta sao? Ta là Hoà Nhu a."

Lăng Vu Đề kỳ thực là nhớ đối phương là ai, Hoà Nhu, không chỉ được coi là khuê mật của nguyên chủ, mà còn luôn ở đằng sau 'giúp đỡ' nguyên chủ, không ngừng nhắc nhở nguyên chủ, sự oán hận cùng ghen tị của nguyên chủ đối với Lăng Nghê Nhã.

Đoá 'bạch liên hoa' xấu xí như vậy, Lăng Vu Đề một chút đều không thích.

"Ồ, Hoà Nhu ... ta hẳn là phải nhớ ngươi sao?" Lăng Vu Đề nhàn nhạt lườm Hoà Nhu một cái, Lăng Kỳ An ở một bên cũng ngầng đầu, liếc nhìn Hoà Nhu một cái: "Đúng vậy, tỷ tỷ của ta hẳn là phải nhớ ngươi sao? Thực buồn cười..."

Lăng Vu Đề giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Lăng Kỳ An, sau đó nắm tay cậu tiếp tục đi về phía trước.

Hoà Nhu ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề đang chậm rãi đi xa. Khi các quan tiểu thư từ phía sau đi ngang qua nàng ta, đều nói nàng ta không biết tự lượng sức mình, cùng ánh mắt trào phúng.

Đôi tay giấu trong tay áo dần dần nắm chặt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Lăng Vu Đề, Lăng Kỳ An, các ngươi nếu không phải có phụ thân là Nhiếp chính vương, thì có tư cách gì mà không coi ai ra gì như thế?

Bởi vì có người vấp phải trắc trở, nên các quan tiểu thư khác cũng không dám tiến đến nói chuyện với Lăng Vu Đề nữa.

Cũng không để ý lời nói vừa rồi của mình có hiệu quả như thế nào, dù sao Lăng Vu Đề cũng sẽ không vì người khác ngoại trừ nhiệm vụ, mà miễn cưỡng đối phó.

Cũng không biết đi rồi bao lâu, Lăng Vu Đề, Mẫn phu nhân đoàn người mới đến cửa Từ Ninh Cung nơi Thái hậu ở.

Đứng ở cửa chờ thông báo, Lăng Vu Đề bất động thanh sắc xoay xoay cổ chân. Cũng may ba tháng này cô thường xuyên đi bộ, bằng không để cho cô đi trong hoàng cung này, thật là quá mức.

Thông báo truyền đến, Mẫn phu nhân dẫn Lăng Vu Đề và Lăng Kỳ An đi ở đằng trước.

Theo Mẫn phu nhân tiến vào chính điện xa hoa này, nơi này trong trí nhớ của Lăng Vu Đề rất quen thuộc.

Cô cùng Mẫn phu nhân còn có các quan phu nhân quan tiểu thư quỳ xuống: "Thần phụ tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro