Chương 107: Công lược ám vệ ngốc manh (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Cung chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn —— "

Thái hậu ngồi ở trên cao mỉm cười gật đầu: "Được được được! Tất cả đều bình thân đi."

"Tạ Thái hậu nương nương ——"

Mọi người đứng dậy sau đó thành thành thật thật đứng sang một bên.

Thái hậu nhìn Lăng Vu Đề ở bên dưới, cười đến một mặt hiền lành: "Đề Nhi nha đầu, hôm nay sao lại quy củ như vậy? Mau lên đây, để ai gia nhìn kỹ con một cái. Còn có An nhi cũng lên đây."

Nghe vậy, Lăng Vu Đề ngẩng đầu cười ngọt ngào với Thái hậu. Một tay cầm váy, tay kia cầm tay Lăng Kỳ An đi đến bên người Thái hậu.

Cô và Lăng Kỳ An ngồi xuống bên chân Thái hậu: "Nghĩ tới hôm nay là sinh thần của người, nên con mới giả vờ một chút."

Lăng Vu Đề hơi chu miệng, hoạt bát nói.

Thái hậu bị Lăng Vu Đề chọc cười ha ha, đưa tay điểm điểm mũi cô: "Tiểu nha đầu này, còn muốn giả vờ nữa. Giả vờ nữa thì con cũng là tiểu thư ngang ngược của Nhiếp chính vương phủ, các ngươi nói có đúng không?"

Nói xong, Thái hậu nghiêng đầu nhìn những người xung quanh.

Ngồi xung quanh Thái hậu đều là các phi tử của Khúc Mạc Nhiên, bộ dáng hai mươi hoặc ba mươi, có béo có gầy, thoạt nhìn thật đúng là loại hình gì cũng có.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Lăng Vu Đề liền nhìn thấy Lăng Nghê Nhã, nổi bật nhất ở trong các phi tần.

Có lẽ là bởi vì Lăng Nghê Nhã có nữ chính quang hoàn, nên nàng ta chỉ cần yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, cũng có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy nàng ta.

Những người đó sao dám không phụ hoạ lời của Thái hậu, cho nên sau khi Thái hậu hỏi, mọi người đều gật đầu cười yếu ớt.

Lăng Vu Đề phối hợp quay đầu, giả vờ tức giận: "Con bây giờ đã thay đổi, không còn điêu ngoa nữa, không tin người hỏi mẫu thân."

"Nga, A Mẫn, Đề Nhi nha đầu quả thực đã thay đổi?" Thái hậu có chút ngạc nhiên nhìn Mẫn phu nhân.

A Mẫn là tên của Mẫn phu nhân. Mẫn phu nhân tên đầy đủ là Mẫn Mẫn.

Thái hậu cùng bà thân cận, nên luôn gọi tên bà. Đây cũng là một vinh dự mà không ai có được.

Mẫn phu nhân ngồi ở phía dưới mỉm cười gật đầu: "Đề Nhi quả thực đã thay đổi, hiểu chuyện hơn rất nhiều."

Mẫn phu nhân đều đã nói như vậy, hẳn là sự thật.

Thái hậu nắm lấy tay Lăng Vu Đề, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, cười đến một mặt vui mừng.

"Nghĩ đến quả nhiên là đã trưởng thành, cho nên cũng trở nên hiểu chuyện. Xem ra, là thời điểm tìm cái nhà chồng cho nha đầu Đề Nhi. Đề Nhi có người mình thích hay không, ai gia làm chủ cho ngươi."

Thái hậu vừa nói xong, mọi người đều không dám thở mạnh.

Cả kinh thành ai không biết, người Lăng Vu Đề thích, không ai khác chính là Đương kim hoàng thượng.

Các phi tần người người đều lo lắng, sợ Lăng Vu Đề nói cô muốn vào cung.

Lăng Vu Đề là ai? Kia nhưng là cùng Thục phi Lăng Nghê Nhã không giống nhau.

Lăng Vu Đề có Nhiếp chính vương yêu thương! Có Thái hậu nương nương sủng ái!

Lăng Nghê Nhã thì không sao, ít nhất khi Hoàng đế sủng ái nàng ta, bọn họ thỉnh thoảng còn có thể ăn chút thịt vụn.

Nếu để Lăng Vu Đề tiến cung, kia sợ rằng ngay cả cặn canh họ cũng không thể nhìn thấy một chút.

Ở thời điểm Thái hậu hỏi câu này ra, Mẫn phu nhân tim đều đập nhanh một chút, nhưng là nghĩ tới những gì Lăng phụ đã nói với mình về ý nghĩ bây giờ của Lăng Vu Đề, bà cũng không lo lắng như vậy nữa.

Vấn đề này kỳ thực ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Thái Hậu cũng đã hỏi qua, lúc đó nguyên chủ nói thẳng là thích Mặc Nhiên ca ca.

Lúc đó Thái hậu đã đồng ý với nguyên chủ, chỉ là không lâu sau, nguyên chủ đã bị Lăng phụ đưa đến chỗ của Thác Bạt Thành.

Lăng Vu Đề đoán, lúc đó Thái hậu sẽ đồng ý với nguyên chủ, kỳ thực là muốn ổn định nguyên chủ.

Phải biết rằng, lúc đó nguyên chủ thật sự là làm ầm ĩ! Hoàng cung đều kém chút bị nàng lật lên!.

Nhưng lần này, câu trả lời của Lăng Vu Đề khẳng định sẽ không giống: "Con chưa có người con thích. Nếu có người con thích, không cần Thái hậu người làm chủ, Đề Nhi đều sẽ đích thân trói hắn về nhà."

Tất cả mọi người, trừ Mẫn phu nhân, đều có chút không dám tin vào câu trả lời của Lăng Vu Đề.

Họ hoàn toàn không nghĩ tới câu trả lời của Lăng Vu Đề sẽ là như thế này.

Thái hậu cũng ngẩn người, sau đó mỉm cười hiền lành nhìn Lăng Vu Đề, gật đầu: "Được, quả nhiên là con gái của Lăng gia."

Lăng Kỳ An ở một bên thấp giọng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ đúng là dã man."

Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn Lăng Kỳ An: "Có ai như ngươi nói tỷ tỷ mình như vậy sao? Cẩn thận, ta đánh ngươi nha."

Lăng Kỳ An rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ngậm miệng ...

Bây giờ Lăng Vu Đề đã buông xuống Khúc Mạc Nhiên, Thái hậu cũng vui mừng

Khúc Mạc Nhiên không phải là con trai của bà, nếu bà an phận thủ thường, Khúc Mạc Nhiên khả năng vẫn có thể sẽ treo cho bà cái danh hiệu Thái hậu.

Nhưng bà không muốn! Ngồi trên địa vị cao nếu không phải con trai của bà! Kia cũng tuyệt đối không thể là Khúc Mạc Nhiên!

Vì thế Thái hậu giúp đỡ Lăng phụ, Lăng phụ nói qua, chờ ông đoạt vị thành công, bà vẫn là Thái hậu như trước.

Bà cũng không phải là người có nhiều tham vọng, chỉ là nhìn đến Khúc Mạc Nhiên, trong lòng bà lại oán hận.

Hậu cung là chiến trường không thấy khói thuốc súng. Con trai của bà, đứa con còn chưa biết nói của bà, liền ở trên chiến trường này, mất đi.

Thủ phạm giết con trai bà, chính là mẫu phi của Khúc Mạc Nhiên

Con trai của người mà bà hận nhất ngồi trên ngôi vị hoàng đế, con trai của bà ngay cả mẫu phi còn chưa biết gọi liền qua đời.

Điều này làm sao bà có thể cam tâm? Làm sao có thể cam tâm?

Chấp niệm như vậy, để Thái hậu cho dù chết, cũng không muốn nhìn thấy Khúc Mạc Nhiên sống một cuộc sống tốt đẹp.

Đối với Lăng Vu Đề, bà là thật tâm yêu thương !

Bà sở dĩ hỏi Lăng Vu Đề như vậy, chủ yếu là nghĩ, trước đáp ứng cô, trấn an cô.

Thái hậu biết, Lăng phụ đã lên kế hoạch đem Lăng Vu Đề và những người khác giấu đi.

Khi mọi chuyện lắng xuống, Khúc Mạc Nhiên đã chết, Lăng Vu Đề tự nhiên sẽ bỏ cuộc.

Lăng Vu Đề bây giờ đã từ bỏ Khúc Mạc Nhiên, kia tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

Thọ yến bắt đầu vào giữa trưa, toàn bộ Từ Ninh Cung, chỉ có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của Lăng Vu Đề và tiếng cười to thoải mái của Thái hậu.

Buổi trưa, thọ yến chuẩn bị bắt đầu, mọi người theo kiệu của Thái hậu đi tới Hạc Khánh Điện nơi tổ chức thọ yến.

Vừa mới đến cửa đại điện, liền đụng phải Khúc Mạc Nhiên.

Đây là lần đầu tiên Lăng Vu Đề gặp nam chính Khúc Mạc Nhiên từ khi đến thế giới này.

Long bào màu vàng sáng thêm thân, ngũ quan cương nghị tuấn lãng, đại khái cao tầm một mét tám.

Đôi mắt hắn ta sâu thẳm lại mang theo khí phách đặc hữu quân vương, chỉ cần đứng đó, còn có loại cảm giác quân lâm thiên hạ.

Lăng Vu Đề không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là nam chính.

Nhìn thấy Thái hậu, Khúc Mạc Nhiên dừng bước chân, hắn ta quay mặt về phía kiệu của Thái hậu, chắp tay cúi người: "Gặp qua mẫu hậu" Trong giọng điệu kia phảng phất tràn đầy ngưỡng mộ đối với mẫu thân của mình.

Thái hậu gật đầu, trên môi ý cười vừa phải, thoạt nhìn không mất uy nghiêm, lại hiền lành nói: "Ân, hoàng đế cũng tới rồi."

Lăng Vu Đề hơi cúi đầu, bĩu môi, người hoàng tộc, người người đều có thể giành được giải Oscar về diễn xuất.

Rõ ràng đều là hận đối phương không chết ngay lập tức, lại có thể mỉm cười với nhau

"Vâng! Mẫu hậu cùng nhi tử cùng đi vào đi."

Thái hậu gật đầu, đặt tay lên mu bàn tay của ma ma rồi được dìu xuống kiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro