Chương 110: Công lược ám vệ ngốc manh (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Không, không, không, không cần đâu ạ, con, khụ ~ chỉ là không cẩn thận vấp ngã thôi, ngồi một lát liền được, không cần mời thái y."

Nói xong, Lăng Vu Đề không dấu vết trừng mắt nhìn Nam Cung Dương đã sớm trở về vị trí của hắn ta.

Nam Cung Dương thậm chí ngay cả cái liếc mắt đều không có nhìn Lăng Vu Đề, tuy rằng, Lăng Vu Đề ngã xuống là vì hắn ta. Nam Cung Dương lại không hề cảm thấy áy náy chút nào, ai bảo cô nói như vậy vũ nhục Nghê Nhã?

Nam Cung Dương nửa điểm cũng không muốn biết tại sao Lăng Vu Đề không nói cho Thái hậu biết, cô 'không cẩn thận' ngã xuống, kỳ thực là do hắn ta làm ra.

Lăng Vu Đề kiên trì không chịu mời thái y, Thái hậu cũng không lại ép buộc cô.

Tuy nói rằng chỉ là vấp ngã, Lăng phụ nghĩ Lăng Vu Đề không chịu gặp thái y, vậy trở về để nữ y trong phủ xem cũng được.

Cung yến còn chưa có kết thúc, Lăng phụ đã đưa Mẫn phu nhân và những người khác xin lỗi rồi rời đi trước.

Trở lại Nhiếp chính vương phủ, Lăng phụ để nữ y xem cho Lăng Vu Đề.

Lần này ngã có chút nặng, khu vực xung quanh xương cụt đã sưng tấy. Sau khi bôi thuốc, Lăng Vu Đề nằm trên giường không thể đứng dậy được.

"Nam Cung Dương ——" ba chữ, Lăng Vu Đề nói nghiến răng nghiến lợi, cô không ngờ mình lại ngã mạnh như vậy, cũng không ngờ Nam Cung Dương xuống tay ngoan độc như thế.

Quân tử động khẩu không động thủ, Nam Cung Dương chính là tiểu nhân hỗn đản! Vừa động khẩu lại vừa động thủ!

Lãnh Vô lắc mình xuất hiện ở trước giường Lăng Vu Đề, hắn ngồi ở chân giường ngước mắt nhìn Lăng Vu Đề, sau đó từ trong ngực lấy ra một bọc giấy màu nâu.

Mở gói giấy màu nâu, từ bên trong lấy ra một chiếc tiểu long bao (*小笼包 bánh bao nhỏ) đưa tới bên miệng Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cái mũi giật giật, sau đó nhìn về phía Lãnh Vô: "Súp tiểu long bao, Tiểu Lãnh, ngươi đi mua khi nào?"

"Vừa mới, không nóng."

Lăng Vu Đề há miệng cắn một miếng tiểu long bao, tiểu long bao thật nhỏ, một miếng đều có thể bỏ hết vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước súp bên trong liền chảy ra.

Lăng Vu Đề một mặt hưởng thụ hơi híp mắt, thấy Lăng Vu Đề như vậy, Lãnh Vô khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt.

Nữ y bôi thuốc trị thương cho Lăng Vu Đề, dùng là loại tốt nhất.

Vì vậy, sau ba ngày nằm trên giường, Lăng Vu Đề cuối cùng cũng có thể đứng dậy.

Việc đầu tiên làm khi đứng dậy được là tìm cách trả thù Nam Cung Dương

Nam Cung Dương là thiếu tướng quân văn võ song toàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn không sai, nhưng mà so với Lãnh Vô, thì võ công của hắn ta vẫn kém xa.

Đây là điều mà Lăng Vu Đề phát hiện ra sau khi nghiên cứu cốt truyện, trong cốt truyện, có một lần Nam Cung Dương cùng Lãnh Vô đối đầu, Nam Cung Dương ở trên tay Lãnh Vô không qua được ba chiêu, liền trực tiếp bị Lãnh Vô không biết nặng nhẹ đánh cho hộc máu.

Lăng Vu Đề đem mặt mình vẽ thành màu lúa mì, làm dày lông mày, nữ giả nam trang.

Đầu tiên cô đưa Lãnh Vô đến một thanh lâu thập phần vắng vẻ, sau đó gọi một đám kỹ nữ hoa tàn ít bướm (*lớn tuổi không được yêu thích nữa).

Cô rất hào phóng, những người đó đều là bảo làm cái gì thì làm cái đó.

Để các kỹ nữ ngoan ngoãn ngồi trong phòng, sau đó bảo Lãnh Vô đi đến Nam Cung tướng quân phủ, đánh bất tỉnh Nam Cung Dương rồi đưa hắn ta tới đây.

Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Lăng Vu Đề ngồi trong phòng mỉm cười chờ đợi Nam Cung Dương tới.

Lãnh Vô tốc độ rất nhanh, hơn nữa bởi vì là ban đêm nên hành động rất thuận tiện.

Vì vậy khi Lãnh Vô từ ngoài cửa sổ, khiêng Nam Cung Dương chỉ mặc áo trong nhảy vảo, trong mắt Lăng Vu Đề đều tràn ngập ý cười.

"Tiểu Lãnh, đem hắn thả lên giường đi."

Bởi vì thân phận của Nam Cung Dương không bình thường, cho nên không chỉ trên mặt Lăng Vu Đề và Lãnh Vô có hoá trang, Lăng Vu Đề còn cố ý dặn Lãnh Vô trước khi mang Nam Cung Dương đến đây, dùng mực bôi lên mặt Nam Cung Dương.

Một khi vết mực dính trên mặt đã khô sẽ rất khó rửa sach, khuôn mặt đen giống như than, liền tính mọi người đều biết cũng sẽ không có người nhận ra!

Những kỹ nữ kia vẫn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không dám động đậy.

Sau khi Lãnh Vô đặt Nam Cung Dương lên giường, Lăng Vu Đề lại lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho kỹ nữ đứng đầu kia: "Tiếp đón vị công tử này cho thật tốt, tốt nhất, làm cho hắn mệt đến không xuống giường được, biết không?"

Kỹ nữ kia thấy ngân phiếu mắt đều mở to. Bây giờ nàng ta nơi nào còn quản được cái khác, đừng nói là làm cho nàng ta tiếp đón người, chính là làm cho nàng ta tiếp đón khỉ đột nàng ta cũng nguyện ý nha.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề lại nói thêm: "Còn nữa, nếu ngày mai không có người cầm ngân lượng đến đón hắn, không cần thả người. Dù sao người cũng không phải các ngươi bắt đến, các ngươi hầu hạ người, đương nhiên là phải trả tiền."

Kỹ nữ kia gật đầu liên tục, không nghĩ tới bây giờ nhận được hai khoản tiền, sáng mai còn có thể lại nhận được thêm một khoản tiền khác. Có tiền không cần là đầu đất!

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lăng Vu Đề mang theo Lãnh Vô rời khỏi thanh lâu.

Ra khỏi thanh lâu, Lăng Vu Đề tìm thêm nhiều khất cái ở trên đường để canh gác bên ngoài, chỉ cần ngày mai có người của phủ Nam Cung tướng quân đến đây, liền bốn phía tuyên dương.

——————

Ngày thứ hai, trong kinh thành không ít nữ tử khuê các khóc ngất ở trong phòng, nguyên nhân không gì khác.

Nam Cung thiếu tướng quân Nam Cung Dương, kinh thành được mệnh danh là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí hôn phu bị phát hiện nửa đêm dạo thanh lâu, chiêu kỹ nữ lại là người đẹp hết thời, không chỉ có như thế, sau khi ăn sạch sành sanh, Nam Cung thiếu tướng quân không những không xuống giường được, còn quên mang ngân lượng! Cuối cùng vẫn là người trong thanh lâu đi thông báo cho phủ Nam Cung tướng quân, để người của phủ Nam Cung tướng quân cầm ngân lượng tới chuộc người!

Trong lúc nhất thời, thanh danh của Nam Cung Dương đã bị hủy hoại....

Nhiếp chính vương phủ, trong Ỷ Mộng Các.

Lăng Vu Đề cười nghiêng ngả trên giường, Lãnh Vô có chút bất đắc dĩ nhìn người đang lăn lộn ôm bụng cười lớn ở trên giường.

"Ai uy, không được rồi, không được rồi, cười đến đau bụng." Lăng Vu Đề một tay ôm bụng, một tay lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Nam Cung Dương đẩy cô ngã, hại cô phải nằm trên giường mấy ngày.

Nếu cô chỉ đơn giản để Lãnh Vô cũng đi đẩy Nam Cung Dương ngã xuống, làm cho hắn ta cũng nằm trên giường mấy ngày, kia chẳng phải quá lợi cho Nam Cung Dương sao?

Cô mới không ngốc như thế đâu!

Từ trên giường ngồi dậy, Lăng Vu Đề cười tủm tủm nhìn Lãnh Vô: "Tiểu Lãnh, bụng ta cười đến đói ..."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Vô liền lấy từ trong ngực ra một túi giấy màu nâu.

Lăng Vu Đề...

Đưa tay nhận lấy gói giấy màu nâu, mở ra thì thấy, bên trong có mấy cái bánh dày.

Vỗ vỗ vị trí bên người, không cần phải nói ra, Lãnh Vô liền tự giác ngồi xuống bên cạnh Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề đầu tiên đút một cái bánh dày vào miệng Lãnh Vô, sau đó lại tự mình ăn một cái khác.

"Ngô ~ bánh dày này ăn ngon quá, Tiểu Lãnh mua ở đâu vậy?"

Lãnh Vô chớp chớp mắt, mặt bắt đầu có chút đỏ lên.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lãnh Vô, Lăng Vu Đề có chút ngoài ý muốn, cô không phải chỉ hỏi bánh dày này mua ở đâu thôi sao, làm sao lại đỏ mặt?

"Tiểu Lãnh, ngươi ..." sao vậy?

"Ta làm!"

"Cái gì?" Lăng Vu Đề hơi mở to mắt, một mặt kinh ngạc cúi đầu nhìn bánh dày trông vừa đẹp lại ăn rất ngon, sau đó lại nhìn Lãnh Vô hơi cụp mi mắt, vẻ mặt ngượng ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro