Chương 111: Công lược ám vệ ngốc manh (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Thực sự là do Tiểu Lãnh làm sao?"

Lãnh Vô gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Tiểu Lãnh thật lợi hại nha, nhưng mà Tiểu Lãnh học làm bánh dày từ khi nào vậy?" Lăng Vu Đề tò mò nhìn Lãnh Vô.

"Chính là mấy ngày mà Tiểu Vu không thể rời khỏi giường." Bởi vì biết Lăng Vu Đề sẽ không chạy lung tung, nên hắn mới có thể rời đi Lăng Vu Đề, đi học làm bánh ngọt.

Lăng Vu Đề gật đầu hiểu ra: "Thì ra là như vậy. Xem ra Tiểu Lãnh rất có năng khiếu làm bánh ngọt, mới học mấy ngày, vậy mà có thể làm ngon hơn các đầu bếp ở Vân Huệ Lâu."

Lời nói của Lăng Vu Đề, khiến nụ cười của Lãnh Vô càng sâu hơn, hắn ngước mắt lên nhìn Lăng Vu Đề: "Sau này ta sẽ học cách làm nhiều món ngon hơn, mỗi ngày làm cho Tiểu Vu ăn."

Lăng Vu Đề ngẩn người, đột nhiên linh quang vừa hiện, cô nghĩ ra một biện pháp, mặc dù không biết có khả thi hay không....

Cô đầu tiên là hưng phấn gật đầu đáp được, sau đó lại có chút thất lạc cúi đầu.

"Sao vậy?" Lãnh Vô khó hiểu nhìn Lăng Vu Đề, không biết cô vì sao đột nhiên trở nên không vui như vậy.

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Chỉ là nghĩ đến chờ sau này Tiểu Lãnh thành thân, cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho thê tử của mình ăn, liền có chút khổ sở."

Thê tử, của mình?

Lãnh Vô nghiêng đầu, hắn biết thê tử là cái gì.

Sau này cùng hắn thành thân, nàng sẽ là thê tử của hắn, sẽ ở bên hắn cả đời, sẽ sinh con dưỡng cái cho hắn.

Nhưng là hắn chưa từng có ý nghĩ muốn thành thân.

"Ta không thành thân!" như vậy liền không cần chỉ làm đồ ăn ngon cho thê tử ăn!

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không được, nam tử bình thường ở tuổi Tiểu Lãnh cũng đã thành thân, Tiểu Lãnh cũng nên thành thân."

Nhưng là, hắn không muốn thành thân với người khác nha!

Lãnh Vô mày gắt gao nhăn lại, một mặt buồn rầu.

"Tiểu Lãnh, ngươi có người nào muốn cùng chung sống cả đời không?" Lăng Vu Đề thăm dò hỏi lại.

Lãnh Vô lần này cũng không có suy xét, Lăng Vu Đề vừa hỏi xong, hắn liền lập tức lắc đầu: "Không có."

Lăng Vu Đề thất lạc trong nháy mắt, sau đó mỉm cười với Lãnh Vô: "Không sao, chờ khi nào Tiểu Lãnh có người mình thích, lại nói với ta đi."

Lãnh Vô gật đầu.

Những ngày nhàm chán dường như trôi qua rất nhanh. Cô tạm thời bất lực với Lãnh Vô, nên cô liền đem Lãnh Vô đặt sang một bên, dù sao cũng không phải thực vội.

Bây giờ cốt truyện đang phát triển từng chút một, cô phải tìm cách thuyết phục Lăng phụ.

Chỉ là, cô làm sao thuyết phục Lăng phụ đây?

Nếu Lăng phụ hỏi làm sao cô biết ông muốn làm phản mà nói, cô phải trả lời thế nào?

Vì để tìm một cái cơ hội thích hợp, Lăng Vu Đề mấy đêm liền đều ngủ không ngon giấc.

Lăng Vu Đề nằm ở trên giường quyết định, mặc kệ thế nào, cô ngày mai nhất định phải đi nói.

Lại không nói, Lăng phụ liền muốn đem cô cùng Mẫn phu nhân, Lăng Kỳ An đưa đến chỗ của Thác Bạt Thành.

Vì vậy, thời gian thực sự có chút gấp gáp, có lẽ là vì quan tâm sẽ bị loạn đi, Lăng Vu Đề hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn, để thuyết phục Lăng phụ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lăng Vu Đề nghe nói Lăng phụ đã hạ triều, cô liền đi thẳng đến thư phòng của Lăng phụ.

Nghe được Lăng Vu Đề đến gặp mình, Lăng phụ có chút ngạc nhiên, bây giờ còn rất sớm, ngày bình thường, Lăng Vu Đề nhưng là muốn ngủ tới khi mặt trời cao tới ba sào mới chịu rời giường đâu.

"Để nhị tiểu thư tiến vào!"

Lăng Vu Đề đứng bên ngoài thư phòng, hít một hơi thật sâu, cô thật là bất cứ giá nào.

Lấy cảm xúc một lúc, vừa đi vào thư phòng, Lăng Vu Đề liền vành mắt đỏ hoe nhìn Lăng phụ.

Lăng phụ bị Lăng Vu Đề doạ đến, vội vàng bước đến bên người Lăng Vu Đề, ôm lấy bờ vai cô: "Nữ nhi ngoan đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt con? Đừng khóc, đừng khóc. Nói với cha, cha thay con đi thu thập hắn."

Lăng Vu Đề chỉ lắc đầu, nhìn Lăng phụ không nói chuyện, nước mắt từ khóe mắt cô không ngừng chảy xuống.

Điều này khiến Lăng phụ càng lo lắng, ông luống cuống tay chân lau nước mắt cho Lăng Vu Đề, nói năng lộn xộn dỗ Lăng Vu Đề.

Một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới thoáng trở lại bình thường một chút.

"Cha, nữ nhi, nữ nhi gặp ác mộng."

Lăng Vu Đề trả lời khiến Lăng phụ có chút dở khóc dở cười, một cái ác mộng liền khóc thành như vậy, thật sự là nữ nhi ngốc của ông!!

"Được rồi, lớn như vậy, còn thích khóc sướt mướt, đến, kể cho cha nghe một chút, cuối cùng rốt cuộc là ác mông như nào, đem nữ nhi bảo bối của cha doạ thành cái dạng này."

Lăng phụ nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lăng Vu Đề, ôn hoà hỏi.

Lăng Vu Đề nhăn mũi, sau đó xoay người đóng cửa thư phòng lại.

Khi đối mặt với Lăng phụ một lần nữa, ánh mắt cô nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Cha, người nói cho con biết, người có phải là muốn tạo phản hay không?"

Giọng của Lăng Vu Đề rất nhỏ, cơ hồ chỉ có Lăng phụ mới có thể nghe thấy.

Cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Lăng phụ hơi hơi thay đổi, sau đó ông mỉm cười: "Nha đầu ngốc là mơ thấy cha mưu phản sao? Yên tâm, cha..."

"Nếu cha không muốn mưu phản thì tại sao lại âm thầm đào tạo ám vệ? Ngoại trừ ám vệ, chắc chắn cha còn có tư binh khác đi" Lăng Vu Đề trực tiếp cắt ngang lời phủ nhận của Lăng phụ.

Lăng phụ nhíu mày: "Con là làm sao mà biết được?"

Trong mắt Lăng Vu Đề vẫn còn ngấn lệ, hốc mắt hơi hơi đỏ lên: "Là ác mộng kia nói cho con biết, tư binh là con đoán. Không nghĩ tới, vậy mà lại là sự thật?"

Lăng phụ có chút kinh ngạc, ông không ngờ rằng Lăng Vu Đề vậy mà sẽ mơ thấy ông muốn làm phản.

Cô nói là ác mộng, phải chăng điều đó có nghĩa là, cảnh trong mơ, đã xảy ra cái gì khiến cô vô pháp chấp nhận được?

"Đề Nhi..."

"Cha, buông tay đi! Cha đã làm Nhiếp chính vương mười năm, đủ! Vị trí kia liền tốt như vậy sao? Để cha không tiếc hi sinh tính mệnh?" Lăng Vu Đề kéo tay Lăng phụ, một mặt kích động.

"Đề Nhi, con không hiểu."

"Con là không hiểu! Con cũng không muốn hiểu! Cha, nữ nhi không cầu điều gì khác, chỉ hy vọng có thể cùng người, cùng mẫu thân, đệ đệ sống cuộc sống an ổn hạnh phúc! Tiền, quyền, ta đều không quan tâm. Chúng ta có thể tìm một thành trấn ổn định, hạnh hạnh phúc phúc. Kia không phải rất tốt sao? Cái vị trí kia không đáng giá từ bỏ người nhà mình, hi sinh tánh mạng bản thân."

Lăng Vu Đề nhìn Lăng phụ, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.

"Đề nhi, con đã mơ, mơ thấy cái gì?" Lăng phụ hỏi.

'Nhớ lại' cảnh trong giấc mơ, Lăng Vu Đề có vẻ rất khổ sở, không thể tiếp nhận được.

Cô giơ tay ấn ấn chỗ ngực mình: "Con mơ, con mơ thấy cha muốn tạo phản. Hoàng đế bắt con, mẫu thân còn có đệ đệ đã được cha đưa đến chỗ Thác Bạt ca ca làm con tin. Cha vì cứu chúng con, buông vũ khí đầu hàng. Sau này, hoàng đế ... hoàng đế, lấy xuống đầu, cha..."

Vốn Lăng phụ muốn an ủi Lăng Vu Đề mơ đều sẽ ngược lại, nhưng là, Lăng Vu Đề nói, bắt cóc mình đã được ông đưa đến chỗ của Thác Bạt Thành.

Điều này làm cho Lăng phụ có chút kinh ngạc, trong giấc mơ, làm sao lại có thể nhắc đến việc ông đưa gia đình đến chỗ của Thác Bạt Thành?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro