Chương 12: Công lược hoàng tử mất nước (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Phòng tắm chuyên môn được xây cho các nha hoàn tắm rửa, bên trong rất lớn, có khoảng hai mươi buồng tắm nhỏ.

Phòng tắm này cũng là Đào Từ đối chiếu với ở hiện đại thiết kế.

Khi Lăng Vu Đề và Nhân Nhân bước vào phòng tắm, bên trong cũng có khoảng chục cái nha hoàn, Lăng Vu Đề lại nhận được những ánh mắt không thiện cảm đó.

Không thể biểu lộ sự tức giận của mình, Lăng Vu Đề âm thầm cắn răng, đành phải học nguyên chủ, lựa chọn bỏ qua nhưng ánh mắt mình không thích.

Không phải nha hoàn nào cũng kiêu ngạo và xấu tính như Tiểu Hồng, mặc dù hầu hết đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, cũng sẽ ở sau lưng cô khe khẽ nói nhỏ.

Nhưng ít nhất bọn họ cũng không để cho Lăng Vu Đề nghe thấy, bên tai là thanh tịnh, kia cô liền giả bộ không biết là được.

Sau khi gội đầu và tắm rửa, Lăng Vu Đề tạm biệt Nhân Nhân, liền trở về phòng của mình trên tầng bốn.

Phòng của nha hoàn đều nằm trên tầng hai, những nha hoàn cùng cấp ngủ trong cùng một phòng.

Cô vốn là nha hoàn tam đẳng, cô nên ngủ với những nha hoàn tam đẳng khác.

Nhưng vì phải giúp Đào Từ chép sách, cho nên mới ở tầng bốn và có phòng riêng.

Trong phòng ngủ chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu, là cô mang lên, ánh sáng từ ngọn đèn dầu có chút ảm đạm.

Lăng Vu Đề đặt ngọn đèn dầu lên bàn, cơn giận trong lòng cô thật ra vẫn chưa nguôi ngoai.

Vừa rồi Nhân Nhân nói với cô, thân phận của cô là Lạc Hoa đã nói với mọi người lúc ăn cơm.

Có lẽ Lạc Hoa không có ý xấu, chỉ muốn nói cho mọi người, trong Ngọc Khê Các có thêm một người mới, sau đó giới thiệu lai lịch của cô.

Đáng tiếc, Lăng Vu Đề trải qua xém chút bị tiểu thúc tử xâm phạm, giết hắn ta để tự vệ, sau đó lại bị huyện lệnh vu hãm cố ý giết người cũng không được mọi người đồng tình cùng đáng thương.

Ngược lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng của cô, đối với cô tràn ngập không tốt như vậy.

Lăng Vu Đề tự an ủi bản thân, suy nghĩ của mỗi người đều độc lập, cô không thể ảnh hưởng đến bất cứ ai.

Dù sao những gì người ta nói về cô cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, cô cũng không mất đi một miếng thịt nào.

Tất nhiên, nếu những người đó chỉ nói những lời nói làm tổn thương cô, cô vẫn sẽ chịu đựng một hai.

Nhưng nếu những người đó muốn diễn biến thành thực chất gây tổn thương cô, hoặc những lời nói đó càng nói càng trở nên khó nghe, cô nhất định sẽ không nhượng bộ.

Chính là hơi nhịn một chút, cô cũng đã thật nghẹn khuất.

Nếu không phải vì nhiệm vụ, vì ở lại Thất vương phủ, cô dễ dàng sao?

Lăng Vu Đề ngồi trên ghế, ánh mắt hướng trên giường phiêu đi.

Ngồi trên xe ngựa mấy ngày, vết thương của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn, khi ngồi trên xe ngựa, dù mệt mỏi hay buồn ngủ đến đâu, cô cũng chỉ có thể chợp mắt một lát.

Sau khi thoải mái tắm nước nóng, Lăng Vu Đề thật sự muốn nằm sấp lên giường ngủ.

Nhưng là, cô lại nhìn vào Kim Cương Kinh đặt trên bàn.

Khe khẽ thở dài, cô vẫn là ngoan ngoãn chép sách đi.

Cô thật sự không muốn chép, gần một buổi chiều chép vài tờ kia, cô cũng cảm giác được thống khổ.

Nhưng nếu không chép còn có thể thế nào đâu?

Kéo dài thời gian khẳng định là không được , cô phải nhanh một chút chép cho xong, mới có cơ hội ra khỏi Ngọc Khê Các, sau đó tìm cơ hội tiếp cận Túc Diệp.

Lăng Vu Đề hạ mí mắt xuống, dưới ánh nến, hàng mi thật dài in bóng lên khuôn mặt minh diễm của cô.

Thỉnh thoảng có gió đêm thổi vào, ánh nến trên bàn đung đưa, khiến cho mắt Lăng Vu Đề có chút mệt mỏi.

Nhưng nếu đóng cửa sổ lại, lại quá nóng.

Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, liếc nhìn màn đêm bên ngoài một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục chép sách.

Trời đã khuya, trước một cái cửa sổ nhỏ trên tầng bốn của Ngọc Khê Các, có một thiếu nữ với mái tóc dài rối tung, cúi đầu đang nghiêm túc chép sách.

_______________

"Tiểu Vu tỷ tỷ, Tiểu Vu tỷ tỷ, tỷ dậy chưa?"

Trong phòng ngủ nhỏ, Lăng Vu Đề đang cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành bị tiếng động ngoài cửa làm cho khẽ nhíu mày, lông mi run run mấy lần, nhưng vẫn luyến tiếc mở mắt ra.

Người ngoài cửa không hề có ý định buông tha cho Lăng Vu Đề, đợi một hồi lâu vẫn không đợi đến Lăng Vu Đề đáp lại.

Lại giương giọng hô: "Tiểu Vu tỷ tỷ, không phải tỷ nói muốn cùng ta ra ngoài phủ xem một cái sao? Nếu tỷ còn không dậy, ta liền đi đây."

Hai chữ "ra phủ" cuối cùng cũng khiến Lăng Vu Đề có động tĩnh, cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó lảo đảo xuống giường, mở cửa.

Ngoài cửa, Nhân Nhân nhìn thấy Lăng Vu Đề mở cửa, nhếch miệng cười, vừa định nói chuyện, liền thấy Lăng Vu Đề hai mắt vẫn đang nhắm nghiền.

Nhân Nhân có chút buồn cười nhìn Lăng Vu Đề, giọng nói bất đắc dĩ: "Tiểu Vu tỷ tỷ, tối qua tỷ lại ngủ rất muộn sao? Kim Cương Kinh chẳng phải tỷ đã chép xong rồi sao?"

Lăng Vu Đề gật gật đầu, đôi mắt vẫn là hơi hơi híp, miệng mím lại, một mặt ủy khuất: "Ta cũng không muốn ngủ muộn như vậy, liên tục nửa tháng đều phải ngủ muộn. Thật vất vả mới có thể đi ngủ sớm một chút, ta ước gì dính giường liền ngủ đâu, vậy mà, ngủ không được."

Cô thức khuya chép sách suốt nửa tháng, hôm qua cuối cùng cũng chép xong Kim Cương Kinh giao cho Đào Từ.

Đào Từ thật cao hứng, còn hỏi Lăng Vu Đề muốn thưởng cái gì.

Lăng Vu Đề nghĩ Nhân Nhân nói hàng tháng mỗi cái nha hoàn đều có thể có hai lần cơ hội ra khỏi phủ, vì vậy cô đã xin phép Đào Từ cho cơ hội ra phủ.

Đào Từ không những đồng ý cho cô ra phủ còn kêu Lạc Họa đưa ngân lượng cho Lăng Vu Đề, để cô có thể mua thứ cô thích.

Lăng Vu Đề không cự tuyệt Đào Từ 'ban cho', vừa vặn cô có thể dùng ngân lượng này mua đồ ăn ngon.

"Ân, cũng đúng, liên tục nửa tháng ngủ muộn, khẳng định đều thành thói quen."

Nhân Nhân gật gật đầu, nhìn mái tóc rối bù ngay cả cái yếm đều lộ ra của Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề như vậy vô thức toát ra một loại lười nhác mê hoặc.

Cũng may Nhân Nhân không phải nam tử, nếu nam tử nhìn thấy Lăng Vu Đề như vậy, tự chủ kém chút, chỉ sợ sẽ chảy máu mũi đi.

Nhân Nhân lại lên tiếng: "Tiểu Vu tỷ tỷ, mau một chút rửa mặt chải đầu đi, ta lấy nước cho tỷ rồi đây."

Nhân Nhân đặt chậu chứa đầy nước lên bệ rửa mặt trong góc.

Lăng Vu Đề vừa giơ tay cầm chiếc lược gỗ chải tóc, vừa mỉm cười với Nhân Nhân: "Cám ơn muội, sớm như vậy, muội còn phải lấy nước rửa mặt cho ta."

"Aizzz, không có biện pháp, ai bảo ta thích Tiểu Vu tỷ tỷ như vậy đâu. Nếu Tiểu Vu tỷ tỷ thực sự muốn cảm ơn ta, liền xin nhờ tỷ động tác nhanh hơn một chút. Giờ thân chúng ta phải trở về rồi, ra ngoài muộn, thời gian chơi cũng ít đi."

Nhân Nhân giả vờ bất đắc dĩ thở dài, nhưng lời nói lại rất chân thành.

Nửa tháng ở chung, Nhân Nhân thực sự thực thích Lăng Vu Đề, tỷ tỷ nhìn như dịu dàng nhưng thực chất lại có chút nghịch ngợm, hơn nữa có rất nhiều chỗ đều không hiểu.

Mặc dù được gọi là Tiểu Vu tỷ tỷ, nhưng Nhân Nhân lại cảm thấy, thật ra mình mới giống tỷ tỷ của Lăng Vu Đề hơn.

Lăng Vu Đề gật đầu liên tục, động tác trên tay nhanh hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro