Chương 11: Công lược hoàng tử mất nước (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn y phục trên người của mình, vừa nãy lúc Nhân Nhân đưa quần áo tới cô liền trực tiếp cất vào tủ.

Hiện tại đã tiến vào Thất vương phủ, đương nhiên phải thay thành y phục nha hoàn của Thất vương phủ mới được.

Lăng Vu Đề một bên thu thập đồ đạc trên bàn, một bên hướng về phía ngoài cửa nói.

"Được, Tiểu Vu tỷ tỷ không cần gấp gáp, cứ từ từ thay là được. Dù sao thì phần của mỗi người đều đã được chia rồi, chúng ta đi muộn một chút cũng không sao cả. Tỷ đi đường nhiều ngày mệt mỏi, ta buổi tối cũng không cần làm việc, ăn xong cơm tối ta liền dẫn tỷ đi phòng tắm, tắm rửa đi."

Nhân Nhân trong giọng nói đều mang theo ý cười, hiển nhiên là nàng rất thích Lăng Vu Đề.

"Ân, được."

Lăng Vu Đề mặc trang phục của nha hoàn tam đẳng, dựa theo trí nhớ, búi cho bản thân một cái búi tóc.

Cô mở cửa phòng đi ra ngoài, mỉm cười xin lỗi với Nhân Nhân đang đứng ở cửa: "Thật xin lỗi, Nhân Nhân, vốn muội tới gọi ta ăn cơm cũng đã đủ làm phiền muội, còn để cho muội ở bên ngoài chờ lâu như vậy."

"Cũng không bao lâu, dù sao công việc của ta đều đã làm xong, chờ một chút cũng không sao. Tỷ tỷ bộ dạng xinh đẹp chính là không giống, mặc gì cũng đều đẹp. Bộ y phục nha hoàn tam đẳng này mặc ở trên người tỷ, đều có vẻ cao quý lên đâu."

Nhân Nhân mỉm cười lắc đầu, một mặt kinh diễm nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề giơ tay nhéo nhéo mũi Nhân Nhân: "Ngươi cái tiểu nha đầu, miệng là lau mật sao, ngọt như vậy."

Nhân Nhân nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt mang theo một ít đồng tình.

Chỉ là Lăng Vu Đề cũng không nhìn ra, cô đã đói bụng hỏng rồi.

Kể từ lần đầu tiên ăn cơm, Lăng Vu Đề liền rất thích ăn uống.

Cô thật sự hận không thể lúc nào cũng ăn không ngừng, chỉ là, thân phận hiện tại của cô không cho phép.

Cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.

Nhân Nhân vừa mở miệng, muốn nói cái gì, liền bị Lăng Vu Đề cắt ngang.

"Đi thôi, chúng ta đi phòng ăn nhỏ đi." Cô thực sự rất đói.

Nhân Nhân dừng một chút, sau đó gật gật đầu đi ở phía trước dẫn đường.

Trong Ngọc Khê Các có khoảng năm mươi nha hoàn, nhưng vì Nhân Nhân sau khi bắt đầu bữa tối mới đến gọi Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề còn thay quần áo lại trì hoãn một chút thời gian.

Vì vậy khi Lăng Vu Đề và Nhân Nhân đến phòng ăn nhỏ, phòng ăn nhỏ chỉ còn lại khoảng chục nha hoàn.

Lăng Vu Đề vừa bước vào phòng ăn nhỏ, ánh mắt của tất cả nha hoàn lập tức đổ dồn vào cô.

Trong những đôi mắt đó có sự bài xích, khinh thường và ghét bỏ, dù sao cũng không hề có một chút năng lượng tích cực nào.

Nhân Nhân dẫn Lăng Vu Đề đi lấy đồ ăn, sau đó tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Lăng Vu Đề liền không có ý định nói chuyện, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Cứ việc cô hiện tại đang rất đói, nhưng tướng ăn của cô vẫn rất nhã nhặn, thời khắc nhắc nhở bản thân thân phận của mình lúc này.

Bên cạnh có người đang thì thầm, nhưng âm thanh không hề nhỏ, bọn họ tựa hồ cũng không thèm để ý Lăng Vu Đề có thể nghe thấy hay không.

"Đó chính là quả phụ Lạc Hoa tỷ tỷ nói được Quận chúa cứu đi. Nàng nói rằng tiểu thúc tử đối nàng có ý đồ gây rối, nàng là tự vệ giết tiểu thúc tử của mình. Theo ta thấy, liền nàng như vậy, nói không chừng là nàng chủ động câu dẫn tiểu thúc tử, sau đó lại giết tiểu thúc tử đâu."

Cái thanh âm kia vừa dứt, liền lập tức có người phụ họa, hiển nhiên bọn họ đều nghĩ như vậy.

Được đến người khác phụ họa, cái thanh âm kia có vẻ hơi hưng phấn. Nói tiếp: "Nhìn cái bộ dáng kia, e rằng không phải người an phận, khẳng định chuyên quyến rũ nam nhân, Vương gia của chúng ta, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, chưa biết chừng nàng đã đem chủ ý đánh tới trên đầu Vương gia chúng ta! Trừ bỏ Vương gia, còn có Diệp tiên sinh..."

Túc Diệp ở trong lòng những nha hoàn trẻ tuổi trong Vương phủ, chính là người tình trong mộng.

Thất vương gia Mộ Dung Thiên Vấn quá lạnh lùng, những nha hoàn kia muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Những phụ tá của Mộ Dung Thiên Vấn, hoặc là diện mạo không được, hoặc là người đến trung niên, hoặc không chính là tuổi đã già.

Túc Diệp ở giữa những phụ tá kia quả thực chính là chi lan ngọc thụ.

Những nha hoàn kia, ai mà không ảo tưởng có một ngày có thể được đến vị Diệp tiên sinh - Túc Diệp coi trọng.

Cho nên Lăng Vu Đề có diện mạo xuất sắc như vậy vừa xuất hiện, lập tức liền dẫn tới những nha hoàn này ghen tị cùng phòng bị.

Những lời này khiến bàn tay cầm đũa của Lăng Vu Đề khựng lại một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa không tên.

Cô nhìn bát đựng canh nóng hổi ở bên cạnh, hận không thể đem bát canh nóng kia trực tiếp hắt đến trên mặt nha hoàn đang nói chuyện kia.

Nhưng là, cô không thể! Cô cần phải chịu đựng!

Dù sao, Đào Từ đã cứu cô, còn đưa cô mang về Thất vương phủ.

Nhưng bọn họ cũng chỉ mới quen biết có mười ngày mà thôi, tầm quan trọng của Lăng Vu Đề trong lòng Đào Từ sao có thể so sánh được với những nha hoàn đã làm việc ở Ngọc Khê Các nhiều năm đâu?

Đến lúc đó nháo lên, cô dẫn tới sự bất bình của những nha hoàn kia, Đào Tự sợ là không thể không phạt cô.

Cô biết Đào Từ nhất định sẽ, bởi vì...

"Các ngươi. . ."

Lăng Vu Đề vội vàng đè Nhân Nhân đang định vì mình nói ra bất bình lại, lắc đầu ra hiệu cho Nhân Nhân đừng nói.

Nhân Nhân tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng không nói chuyện.

Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang nói chuyện kia, nàng ta đang mặc trang phục của nha hoàn nhị đẳng ( bậc hai ), diện mạo có chút xinh đẹp.

Lăng Vu Đề nhớ được nàng ta, kêu Tiểu Hồng.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiểu Hồng này từ khi nguyên chủ vừa tới, khắp nơi nhằm vào nguyên chủ, một khi có cơ hội liền ghét bỏ nguyên chủ.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề đang nhìn mình, Tiểu Hồng nâng cằm cười nhạo Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Hồng liếc mắt một cái, sau đó xoay người tiếp tục ăn cơm.

Mọi người đều có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Lăng Vu Đề, theo lý thuyết, người khác đều nói mình như vậy.

Hoặc là ủy khuất khóc lớn một hồi, hoặc chính là tức giận mắng to một hồi, sao nàng còn có thể bình tĩnh tiếp tục ăn cơm như vậy?

Kỳ thật trong lòng Lăng Vu Đề là không bình tĩnh, cô thật phát điên, phi thường phát điên!

Nếu không phải là lý trí còn ở, cô không đi qua cào nát khuôn mặt của Tiểu Hồng không được.

Nhưng là cô không thể!

Trong trí nhớ, sau khi Tiểu Hồng nói những lời đó, nguyên chủ đã rưng rưng giải thích rằng mình không hề câu dẫn tiểu thúc tử. Vào Thất vương phủ, cũng không muốn đi quyến rũ ai, chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của Đào Từ mà thôi.

Lời giải thích của nguyên chủ, đổi lấy cũng là một vòng chế diễu mới.

Người hiền bị bắt nạt, những nha hoàn đó nhìn thấy nguyên chủ bộ dáng ôn nhu yếu đuối, nói chuyện càng trở nên khó nghe.

Lăng Vu Đề muốn ngăn cản Nhân Nhân là vì trong trí nhớ của cô, Nhân Nhân đã đánh nhau với những người đó thay cô bất bình.

Nhân Nhân thân mình nho nhỏ làm sao có thể đánh thắng mấy cái nha hoàn, không nói không đánh được.

Chuyện làm lớn, những nha hoàn này liên hợp lại cáo trạng, nói nguyên chủ không an phận, còn lung lạc Nhân Nhân.

Nói nguyên chủ vừa vào phủ đã nháo chuyện.

Cuối cùng, Đào Từ không thể không phạt nguyên chủ cùng Nhân Nhân.

Lăng Vu Đề kìm nén cơn giận ăn cơm xong, liền đi theo Nhân Nhân vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro