Chương 10: Công lược hoàng tử mất nước (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Cũng may căn phòng nhỏ này ở cạnh cửa sổ nên vẫn có thể thông gió được.

Lạc Hoa đưa cô đến phòng ngủ hiện tại thuộc về cô, nói: "Y phục nha hoàn của ngươi, lát nữa sẽ có nha đầu đem đến cho ngươi sau, bây giờ cách bữa tối vẫn còn sớm. Ngươi xem trước bảng chữ mẫu của Quận chúa, bắt chước bắt chước." Sau đó liền rời khỏi.

Lạc Hoa cũng không nói để Lăng Vu Đề nghỉ ngơi trước, dù sao cô vẫn bị thương ở lưng.

Cho dù lại có hệ thống hỗ trợ, nhưng nơi đó bị đánh đến da tróc thịt bong, làm sao cũng không thể chỉ trong mười ngày liền khỏi được.

Bất quá Lăng Vu Đề thần kinh quá thô rồi, cô không cảm thấy lời nói của Lạc Hoa có gì không xuôi tai.

Lăng Vu Đề đặt cuốn Kim Cương Kinh, tập chữ của Đào Từ, bút, mực, giấy mà Lạc Hoa vừa đưa lên bàn, sau đó liền nằm sấp xuống chiếc giường gỗ nhỏ của mình.

Kỳ thật Lăng Vu Đề rất muốn nằm ngửa ngủ, cô ngủ sấp hơn mười ngày, mỗi lần muốn trở mình, đều cố gắng nhịn xuống.

Vết thương trên lưng cô còn chưa lành hẳn, nếu cô nằm ngửa sẽ đè lên vết thương, sẽ rất đau*. ( 疼得很: tự dưng ta muốn dịch từ này thành 'đau muốn hẹo' )

Nguyên chủ có đôi mắt rất to rất đẹp, ngay khi Lăng Vu Đề thả lỏng, ánh mắt dịu dàng vốn có liền thay đổi.

Bởi vì còn không có nhuốm đẫm hồng trần, bên trong hắc bạch phân minh, trong trẻo đến mức không hề có một chút tạp chất nào.

Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu tất cả chi tiết về lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng công lược - Túc Diệp hôm nay.

Trong cốt truyện đương nhiên sẽ không miêu tả đơn độc phân cảnh một cái mua nước tương* và một nhân vật nha hoàn nho nhỏ, vì vậy Lăng Vu Đề chỉ dựa vào trí nhớ của nguyên chủ.
( 打酱油 : mua nước tương, chỉ làm việc của mình, không quan tâm đến chuyện người khác, không làm chuyện không liên quan đến bản thân - ý chỉ Túc Diệp : lúc mới đầu chỉ muốn báo thù, không quan tâm đến những thứ khác. )

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cùng thời điểm hôm nay Lăng Vu Đề nhìn thấy Túc Diệp, không có gì khác biệt.

Liền ngay cả lời Túc Diệp nói, Lạc Hoa nói, đều là giống nhau.

Xấu hổ quá ~ cô luôn chiếu theo tính cách của nguyên chủ, tất nhiên sẽ không có gì khác biệt

Bất quá, có thể thêm đến năm điểm độ hảo cảm cũng không tệ, chậm rãi tích lũy đi, có thể có tiến bộ liền tốt rồi.

Nếu thật sự muốn nói hôm nay rốt cuộc nơi nào cùng trong trí nhớ của nguyên chủ bất đồng mà nói, chính là lúc Lạc Hoa yêu cầu cô bắt chước chữ viết của Đào Từ.

Trong trí nhớ, khi Lạc Hoa yêu cầu nguyên chủ bắt chước chữ của Đào Từ chép sách, nguyên chủ không hề nghĩ ngợi, liền lập tức đồng ý rồi.

Mà cô, không trả lời ngay.

Điều này khiến Lạc Hoa vốn đối với cô có chút phòng bị, không có thiện cảm với cô.

"Cốc cốc cốc —— "

Tiếng đập cửa vang lên, cô chống thân mình bò lên, đi mở cửa phòng.

Người đứng ngoài cửa, vẫn là tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi kia.

Lúc này trên tay nàng đang bưng một chồng quần áo, phía trên còn đặt hai ba bộ trang sức có chút hơi thấp kém, thoạt nhìn cùng đồ trang sức trên đầu cô không khác lắm.

Khi nhìn thấy Lăng Vu Đề, nha đầu kia liền nở nụ cười.

Tiểu cô nương có khuôn mặt bầu bĩnh thịt đô đô, mang theo tính trẻ con độ tuổi này nên có, thoạt nhìn rất đáng yêu: "Lạc Hoa tỷ tỷ để ta tới đưa cho tỷ chút xiêm y."

Lăng Vu Đề nhận lấy y phục từ trong tay nha đầu kia, mỉm cười nói cảm ơn.

Nha đầu kia có chút đỏ mặt trước nụ cười của Lăng Vu Đề: "Tỷ, tỷ cười trông thật đẹp, tỷ tỷ, ta tên Nhân Nhân năm nay mười ba tuổi , tỷ ngươi tên gì??"

Nhân Nhân chỉ cao khoảng một mét năm, so với Đào Từ cũng mười ba tuổi muốn thấp hơn một chút.

Đứng trước mặt Lăng Vu Đề cao khoảng một mét sáu, có vẻ hơi nhỏ nhắn.

Lăng Vu Đề cất y phục vào tủ, lúc quay người lại thấy Nhân Nhân vẫn chưa đi, liền mỉm cười sờ đầu nàng: "Ta tên Lăng Vu Đề, mười chín tuổi, ngươi gọi ta Tiểu Vu tỷ tỷ hoặc là Vu Đề tỷ tỷ đi."

Nhân Nhân gật gật đầu thật mạnh: "Tiểu Vu tỷ tỷ"

Nhân Nhân không hỏi cô từ đâu đến, nhiệt tình kể cho cô nghe về Ngọc Khê Các, Thất Vương phủ một ít quy củ cấm kỵ.

Nhân Nhân bị bán vào Vương phủ khi mới năm tuổi, ký văn tự bán đứt.

Vì vẻ ngoài dễ thương, thời điểm Đào Từ chuyển vào Thất vương phủ tuyển nha hoàn, được chọn đến làm nha hoàn tam đẳng.

Nhân Nhân cũng không ở trong phòng Lăng Vu Đề lâu, vì nàng vẫn còn việc phải làm.

Vì vậy nàng nói với Lăng Vu Đề bữa tối sẽ đến kêu cô, liền rời khỏi.

Chờ sau khi Nhân Nhân đi khỏi, Lăng Vu Đề mới đóng cửa phòng lại.

Đối với nha đầu Nhân Nhân này, trong trí nhớ của nguyên chủ là có

Lúc đầu khi nguyên chủ vừa mới đến Ngọc Khê Các của Đào Từ, bởi vì diện mạo của nguyên chủ, cùng thân phận quả phụ, tội phạm giết người tuy rằng là tự vệ giết người. Nên những nha hoàn này người thì bài xích nàng, người thì dè bỉu nàng, hoặc là tránh xa nàng.

Chỉ có tiểu nha đầu Nhân Nhân này, từ ngày đầu tiên, đã rất tốt với nguyên chủ.

Cho nên đối với Nhân Nhân, Lăng Vu Đề là thật có cảm tình.

Đứng ở giữa phòng, Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ đến đáng thương.

Ánh mắt dừng lại ở cuốn Kim Cương Kinh trên bàn, nhận mệnh ngồi vào trước bàn, bắt đầu chép sách.

May mắn, khi cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cũng tiếp thu 'Kỹ năng' của nàng.

Bằng không, để cô một cái chỉ làm qua thực thể ảo hệ thống đi lấy bút lông viết chữ, hoàn toàn không có khả năng được không!

————

Thời tiết đầu hạ vốn đã hơi nóng bức, nhưng may là căn phòng ngủ nhỏ này còn có một cái cửa sổ, cái bàn lại đúng lúc kê ngay cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, vẫn là rất thoải mái.

Lăng Vu Đề chép rất cẩn thận, nhưng vừa chép được mấy trang, cô liền dừng bút, oán hận nhìn Kim Cương Kinh trước mặt.

"Ta đi ~ làm sao có thể dày như vậy? Một tháng sao có thể chép hết, chép xong tay đều muốn gãy đi."

Lăng Vu Đề vừa phàn nàn vừa xoa xoa cổ tay đau nhức của mình.

Mặc dù trên thực tế, nguyên chủ chép Kim Cương Kinh, chỉ mất thời gian bảy ngày.

Nhưng đó là kết quả của việc thường xuyên chép vào đêm khuya, ban ngày hầu như cũng không ngừng viết.

Lăng Vu Đề dù sao cũng không phải là nguyên chủ, mặc dù cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng Hiệp Hội Vị Diện đã tạo hình cho cô một tính cách riêng.

Cho nên, cô căn bản không có biện pháp đi hoàn toàn dung hợp tính cách của nguyên chủ.

Sự kiên nhẫn của cô có hạn, ngồi đây chép sách quả thực là cực hình.

Lăng Vu Đề hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này trời đã chạng vạng, cô nhìn bầu trời từ góc độ này, đối diện với mặt trời lặn.

Mặt trời màu vàng đỏ, đem nửa bầu trời nhuộm thành màu đỏ tím, thoạt nhìn đẹp đẽ loá mắt, chói mắt khiến Lăng Vu Đề có chút sững sờ.

Cửa phòng lại vang lên, sau đó chính là thanh âm của Nhân Nhân: "Tiểu Vu tỷ tỷ, đến giờ ăn tối rồi, Quận chúa đã ăn xong, chúng ta có thể đi phòng ăn nhỏ dùng bữa tối rồi."

Phòng ăn nhỏ mà Nhân Nhân đang nói tới, chính là nơi chuyên dùng cho hạ nhân ăn cơm trong Ngọc Khê Các.

Lăng Vu Đề phục hồi tinh thần lại, còn chưa kịp đáp lại Nhân Nhân ở bên ngoài, bụng liên kêu lộc cộc, nhưng là giành trước đáp lại.

May mắn, Nhân Nhân ở ngoài cửa phòng, không nghe thấy.

Cho dù Nhân Nhân nghe được, phỏng chừng Lăng Vu Đề cũng không biết như thế nào là thẹn thùng, như thế nào là xấu hổ.

"Được, ta đã biết, Nhân Nhân, muội đợi một lát, ta đổi thân y phục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro