Chương 9: Công lược hoàng tử mất nước (08)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Hai người này, không cần phải nói, xếp thứ tự theo tên, đương nhiên là nam phụ thứ ba và thứ tư.

Đào Từ vừa mới dứt lời, Lạc Hoa liền mỉm cười gõ lên cửa phòng ngủ của Đào Từ.

"Vào đi" Đào Từ giương giọng hô, chỉ hai chữ, trong giọng nói đều mang theo tràn đầy buồn bực cùng nghẹn khuất.

Nàng cũng chỉ dám ở trong Ngọc Khê Các sinh sinh hờn dỗi, oán giận oán giận.

Nếu để nàng ở trước mặt Mộ Dung Thiên Vấn oán giận, nàng khẳng định là không dám!

Lạc Hoa đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền có thể thấy Đào Từ bĩu môi ngồi ở trên giường nhỏ phía trước cửa sổ, đứng bên cạnh quạt cây quạt cho nàng, là một cái nha hoàn bên người Đào Từ: Lạc Họa.

Tính cách của Lạc Họa cùng Lạc Hoa hoạt bát không giống nhau, Lạc Họa làm người cứng nhắc và chỉ nghĩ đến việc đối tốt với Đào Từ.

Tuy tốt bụng nhưng tính cách lại không được Đào Từ thích, nên mặc kệ đi đâu Đào Từ chỉ thích mang theo Lạc Hoa hơn.

Không phải nàng không muốn mang Lạc Họa đi cùng, chỉ là mỗi lần mang theo Lạc Họa ra cửa, bất kể Đào Từ làm gì, chỉ cần là không phù hợp với thân phận Quận chúa, Lạc Họa khẳng định sẽ nhắc nhở Đào Từ.

Liền điểm này, khiến cho Đào Từ đầu lớn thật sự! Lạc Hoa liền sẽ không như vậy, cái gì đều thuận theo Đào Từ.

"Vừa trở về liền nghe nói quận chúa tự mình ở trong phòng hờn dỗi đâu, liền vội vàng lên đây."

Lạc Hoa đi đến trước mặt Đào Từ, hành lễ.

Lăng Vu Đề cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo phía sau cùng hành lễ, sau đó rũ mắt đứng sang một bên.

Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng lắng nghe Lạc Hoa và Đào Từ nói chuyện.

"Ngươi vội vàng lên đây cũng vô ích thôi, ta đều buồn bực muốn chết. Tiểu thúc vậy mà lại phạt ta chép kinh thư ~  Lần này còn là Kim Cương Kinh! Trời ơi~"

Đào Từ vừa thấy người đến là Lạc Hoa, liền không màng hình tượng kêu rên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề kia, thoạt nhìn, rất dễ thương.

Lăng Vu Đề nhìn lén Đào Từ một cái rồi lại lập tức cúi đầu, che giấu ý cười sắp không áp chế được trong mắt.

Lạc Hoa ngồi xổm xuống trước giường Đào Từ ngồi, cười tủm tỉm nói: "Kim Cương Kinh sao, không phải hai lần trước Quận chúa cũng chép được mà, Vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài, nghe Lạc Họa nói, Vương gia cho ngài thời gian một tháng đâu. Thật ra nô tỳ biết, Vương gia chỉ là muốn một tháng này ngài ở trong phủ thôi. Ngô ~ ngài xem, ngài cũng ra ngoài chơi nửa tháng, một tháng này ngài liền thành thành thật thật ở trong phủ, coi như đang nghỉ ngơi thôi."

Lời nói của Lạc Hoa làm Đào Từ bình tĩnh lại, nàng nhìn xuống Lạc Hoa: "Ở một tháng liền ở một tháng, nhưng là, ta thực sự không muốn chép cái Kim Cương Kinh kia."

Lạc Hoa đi theo bên người Đào Từ đã lâu, đầu óc vốn liền xoay chuyển mau, con ngươi chuyển động, liền dừng lại trên người Lăng Vu Đề đang đứng một bên.

"Vu Đề, ngươi không phải nói muốn báo đáp quận chúa sao? Hiện tại thời điểm để ngươi báo đáp quận chúa đến rồi." Lạc Hoa đứng lên nói với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề ngẩng đầu, còn có chút mờ mịt nháy nháy mắt: "Báo đáp thế nào?"

Lạc Hoa nhặt cuốn Kim Cương Kinh bị Đào Từ ném xuống đất đưa cho Lăng Vu Đề: "Nhạ ~ trước đây xem qua chữ của ngươi, tình cờ giống với chữ của quận chúa năm phần, lát nữa ta đi lấy bảng chữ mẫu mà trước đây Quận chúa viết cho ngươi, ngươi bắt chước chữ của Quận chúa, chép Kim Cương Kinh một lần."

Lăng Vu Đề nhìn Kim Cương kinh đã bị nhét vào trong lồng ngực mình, chợt nhớ tới trong trí nhớ, quả thực là sau khi Đào Từ mang theo nguyên chủ trở về, về sau tất cả kinh thư bị phạt chép, kỳ thực đều là nguyên chủ bắt chước chữ Đào Từ chép ra.

Nghĩ đến đây, Lăng Vu Đề hận không thể lập tức vỗ trán mình một cái, nghiên cứu ký ức và cốt truyện nhiều lần như vậy, làm sao có thể bỏ qua chuyện này?

Nếu sớm một chút chú ý đến điểm này, thì ngay từ đầu cô đã không viết chữ cho Đào Từ xem.

Lạc Hoa cũng thật tinh mắt, lúc ấy liền nhìn ra chữ viết của cô có năm phần tương tự với Đào Từ.

Lăng Vu Đề cúi đầu không nói gì, thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang rất hỗn loạn.

Không phải cô sợ chép sách, chỉ là cô đến thế giới này cũng không phải để chép sách giúp Đào Từ.

Cô phải công lược nam phụ nha, nếu như toàn bộ thời gian cô đều chép sách, khi nào cô mới có thể xoát đầy độ hảo cảm, hoàn thành nhiệm vụ đây?

Thấy Lăng Vu Đề không nói gì, Đào Từ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao người bị trừng phạt là nàng, hơn nữa, "Để Vu đề chép giúp ta, tiểu thúc sẽ phát hiện đi..."

Trên thực tế, trong cốt truyện, Mộ Dung Thiên Vấn là phát hiện. Bất quá, hắn ta lại vờ như không có phát hiện.

Hắn ta muốn phạt Đào Từ chép sách, quả thật chỉ là muốn làm cho Đào Từ ở lại trong phủ.

Lăng Vu Đề còn đang xuất thần, cũng không nghe được lời Đào Từ nói, cho dù có nghe thấy, cô kỳ thực cũng không biết phải đáp lại Đào Từ thế nào.

Lạc Hoa xụ mặt, có chút không vui nhìn Lăng Vu Đề: "Lăng Vu Đề, quận chúa đã cứu ngươi từ huyện nha của huyện Thủy Nguyệt, giúp ngươi rửa sạch oan khuất. Vốn dĩ ngươi phải đi lưu đày ba năm, cũng đổi thành vô tội. Ngươi nói muốn báo đáp, chính là ngay cả chép sách cũng không đồng ý sao?"

Lạc Hoa thanh âm đề cao không ít, lúc nàng ta gọi Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề mới hoàn hồn lại.

Chờ nghe xong lời Lạc Hoa nói, cô lập tức một mặt khẩn trương xua tay giải thích: "Không phải, không phải. Ta, nô tỳ, nô tỳ chỉ là đang nghĩ, nhất định phải bắt chước chữ Quận chúa thật tốt, cố gắng giống nhất có thể, như vậy mới có thể không bị Thất vương gia nhìn ra đi."

Lạc Hoa đều đã nói như vậy, làm sao cô còn có thể nói: Đúng, ta chính là không muốn chép, vậy thì sao?

Đương nhiên là không có khả năng, cô còn cần ở lại thất Vương phủ, tìm cơ hội tiếp cận Túc Diệp đâu!

Lăng Vu Đề vừa nói xong, Đào Từ liền một mặt tươi cười bước xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề: "Vu Đề, cảm ơn ngươi."

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Có thể vì Quận chúa sở dụng, là nô tì phúc phận."

Nôn~ cô vậy mà có thể nói được những lời như vậy, cảm ơn Hiệp Hội Vị Diện đã cho kỹ năng diễn xuất nha.

Đào Từ mở miệng còn muốn nói gì với Lăng Vu Đề, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang: "Quận chúa, nô tỳ đến đưa chè hạt sen cho ngài."

Vừa nghe thấy chè hạt sen, hai mắt Đào Từ lập tức sáng lên, buông lỏng bàn tay bởi vì kích động mà nắm lấy tay Lăng Vu Đề, vội vàng cao giọng hướng về phía cửa nói: "Mau vào đi."

Một nữ tử mặc quần áo nha hoàn nhị đẳng bưng một cái khay có chiếc cốc sứ màu trắng đi vào.

Lăng Vu Đề rất tò mò về chè hạt sen có thể để Đào Từ thích như vậy, trông như thế nào.

Chỉ là cái nắp cốc kia còn chưa được mở ra, Lạc Hoa liền lấy lý do mang cô về phòng của cô, để cô có thể nhanh chóng bắt chước chữ viết của Đào Từ, rời khỏi phòng của Đào Từ.

Vì Lăng Vu Đề phải chép sách nên được an bài vào một căn phòng nhỏ ở tầng bốn.

Tầng bốn ngoài phòng ngủ của Đào Từ, còn có phòng của Lạc Hoa và Lạc Họa, thuận tiện cho việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Đào Từ.

Ngoài ra còn có hai cái phòng tạp vật, một cái phòng đựng thuốc cổ truyền.

Trong phòng nhỏ này sau khi để một cái tủ quần áo, một cái giường gỗ, một cái bàn nhỏ một cái ghế nhỏ, liền không còn chỗ để những thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro