Chương 8: Công lược hoàng tử mất nước (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lạc Hoa mỉm cười hài lòng với Lăng Vu Đề, sau đó dẫn Lăng Vu Đề đến Ngọc Khê Các nơi Đào Từ ở.

Ngọc Khê Các của Đào Từ được xây cạnh hoa viên của Thất vương phủ, xuyên qua hoa viên là đến Ngọc Khê Các.

Tổng thể bố cục của Thất vương phủ không quá xa hoa, mà phù hợp với phong cách của Mộ Dung Thiên Vấn, đại khí nghiêm cẩn.

Đương nhiên, vào hoa viên liền không giống.

Dọc theo đường đi, bởi vì Lạc Hoa là nha hoàn thân cận bên người Đào Từ, cho nên hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy nàng ta, đều sẽ cười chào hỏi nàng ta.

Lạc Hoa cũng mặt mang nụ cười hướng những người đó gật đầu, thoạt nhìn rất là hiền lành.

Lăng Vu Đề liền là không để ý tới những hạ nhân kia dùng ánh mắt kinh diễm, ngạc nhiên hay tò mò nhìn cô.

Khi người khác không nhìn cô, ánh mắt cô đang đảo tròn, lặng lẽ đánh giá mọi thứ xung quanh, trong mắt là mới lạ hiếu kỳ.

Mặc dù trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có cảnh tượng ở Thất vương phủ, nhưng ký ức của người khác và việc tận mắt nhìn thấy vẫn là có sự khác biệt.

Ngô, trí nhớ không có hiệu quả bằng thị giác!

Trong hoa viên mỗi một cây, hoa, hòn non bộ và tảng đá trong vườn đều cấu tạo độc đáo.

Nhìn ra được, là đã được những người làm vườn chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Mấy ngày nay cô đi theo Đào Từ, dọc theo đường đi, cũng đã rất mãn nhãn.

Lăng Vu Đề đi qua con đường lát đá cuội, hai bên có đủ loại hoa quý nở rộ, bởi vì cô đi một đôi giày thêu đế mỏng, giẫm lên đá cuội khiến lòng bàn chân có chút thoải mái, lại có chút hơi nhói.

Cô hơi nheo mắt, vô thức nhếch khóe miệng lên.

Trừ ngày đầu tiên đến đây ngửi được mùi thối ra, Lăng Vu Đề cảm thấy, ngay cả cỏ cũng rất thơm.

Trong đó có một số là hoa quý được cấy từ nơi thật xa, ngoại trừ hoàng cung ra, sợ cũng chỉ có thất Vương phủ mới có.

Này vẫn là Hoàng thượng sủng ái Đào Từ, mới chuyên môn kêu người ta cấy ghép mang tới.

Từ cửa bên của Vương phủ đi vào, đi bộ tầm khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến được Ngọc Khê Các của Đào Từ.

Ngọc Khê Các được xây dựng rất đẹp, nói là sân được xây dựng tinh xảo nhất trong Thất vương phủ cũng không đủ.

Trong cốt truyện có miêu tả qua, kết cục thiết kế Ngọc Khê Các, hoàn toàn là Đào Từ chín tuổi tự mình chấp bút vẽ ra.

Vì trước khi xuyên tới đây Đào Từ là sinh viên năm cuối khoa kiến trúc, cho nên việc vẽ sơ đồ kết cấu ngôi nhà, đối với nàng mà nói, vẫn là rất đơn giản.

Mặc dù phong cách của tòa nhà nhỏ năm tầng kiểu phương Tây có phần khác biệt so với ở hiện đại, nhưng so với cổ đại một tầng lầu, kia quả thực....

Lúc đó vừa vẽ xong, liền khiến cho oanh động không nhỏ.

Thậm chí còn khiến các bậc thầy thợ thủ công gọi Quận chúa Hi Hòa là một kì tài.

Kể từ đó, các tòa nhà nhiều tầng liền trở nên phổ biến ở kinh thành Đại Mộ.

Cải tạo đầu tiên, chính là hoàng cung. Hiện tại Dưỡng Tâm điện Hoàng thượng ở lại, đều đã cao năm tầng.

Toàn bộ cung điện xây dựng lại, cũng tiêu phí không nhỏ.

Cũng may Đại Mộ tài đại khí thô, không thiếu tiền!

Khụ, nói trở về Ngọc Khê Các.

Lạc Hoa vừa dẫn Lăng Vu Đề tiến vào Ngọc Khê Các, liền có một tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi, chạy chậm tới chào Lạc Hoa.

"Lạc Hoa tỷ, tỷ đã về rồi. Quận chúa đang hờn dỗi ở bên trong đâu, Lạc Họa tỷ tỷ cũng không dỗ được, tỷ mau vào dỗ dỗ đi!"

Đào Từ vì sao lại hờn dỗi?

Không cần đoán, khẳng định là bị Mộ Dung Thiên Vấn phê bình một chút, sau đó lại trừng phạt.

Về phần hình phạt là gì, Lăng Vu Đề biết.

Trong cốt truyệt có viết, chép sách mà thôi.

Bất quá Mộ Dung Thiên Vấn cũng kỳ quái, cùng nhà khác phạt nữ tử chép sách không giống.

Theo lời nói của Mộ Dung Thiên Vấn, cô nương mà hắn ta nhìn trúng, không cần phải đi tuân theo tam tòng tứ đức cái gì, chỉ cần hắn ta sủng là được.

Cho nên mỗi lần Mộ Dung Thiên Vấn trừng phạt Đào Từ chép sách, đều là trừng phạt nàng chép kinh thư.

Đào Từ không sợ cái gì khác, chỉ sợ Mộ Dung Thiên Vấn phạt nàng chép sách.

Những câu kinh thánh dài dòng đó, mỗi lần cầm bút lên, nàng đều đã ngủ gật trước khi chép

Nhưng Đào Từ rõ ràng biết chỉ cần mình không nghe lời, Mộ Dung Thiên Vấn liền phạt nàng chép sách.

Nhưng nàng vẫn là không thể điều khiển được chân của mình, luôn muốn chạy ra ngoài chơi.

"Đã biết, Quận chúa thích nhất chè hạt sen, đã chuẩn bị chưa?"

Lạc Hoa không để ý việc Đào Từ giận dỗi, chỉ nghiêng đầu hỏi tiểu cô nương đã chuẩn bị sẵn chè mà Đào Từ thích ăn chưa.

Rõ ràng là đối với làm thế nào để dỗ Đào Từ, thật có nắm chắc.

Tiểu cô nương kia gật gật đầu: "Biết hôm nay quận chúa sẽ trở về, phòng bếp đã chuẩn bị từ sáng sớm, bây giờ thời tiết đang nóng, buổi trưa đã để vào trong hầm băng làm lạnh, ta sẽ đi lấy ngay." Tiểu cô nương kia nói.

Lạc Hoa gật gật đầu, hướng tiểu cô nương phất phất tay: "Đi đi." Sau đó liền dẫn Lăng Vu Đề đi vào bên trong.

Tiểu cô nương ứng thanh, trước khi rời đi, ngước mắt lên nhìn Lăng Vu Đề một cái.

Vừa rồi lo lắng cho quận chúa nhưng lại không để ý, hiện tại không còn lo lắng nữa mới chú ý tới người đi theo Lạc Hoa.

Lăng Vu Đề và Lạc Hoa ăn mặc giống nhau, tuổi muốn lớn hơn so với Lạc Hoa mười lăm tuổi một chút.

Nhưng với dung mạo đó, nếu không phải sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu, sợ là đều nhanh vượt qua Quận chúa đi.

Đứng cạnh Lạc Hoa chỉ có thể coi là có vẻ ngoài thanh tú, Lạc Hoa ngay lập tức trở thành lá xanh tô điểm cho bông hoa xinh đẹp.

Lăng Vu Đề cũng không nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt tiểu cô nương, cô thần kinh quá thô rồi, nguyên chủ vốn dĩ tương đối đơn thuần, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, sau khi gả cho trượng phu lại được sủng ái.

Sau lại trở thành thị nữ của Đào Từ, nàng đi theo trở về Thất vương phủ, bởi vì tính cách tương đối chất phác. Đại não cũng không nghĩ nhiều, cũng không hoa ngôn xảo ngữ dỗ Đào Từ vui vẻ, cho nên cũng chỉ làm cái tam đẳng nha hoàn.

Cuối cùng, bị Đào Từ làm chủ phối cho một cái tiểu quản sự làm thiếp, tuy cuộc sống không mấy suôn sẻ, nhưng bản thân nguyên chủ lại là người có yêu cầu không quá cao, nên cuộc sống vẫn ổn.

Cả đời, ngoại trừ lúc chưa xuất giá đã trải qua, gia biến, tang phụ, này đó đau khổ.

A, còn có chuyện tự vệ giết chết tiểu thúc tử.

Nàng cũng không có trải qua bao nhiêu sóng gió, nên chưa phát triển được khả năng quan sát lời nói và sắc mặt.

Lăng Vu Đề đi theo Lạc Hoa đến tầng bốn của Ngọc Khê Các, nơi đó là phòng ngủ của Đào Từ.

Vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Quận chúa đừng tức giận, ngài xem Vương gia vẫn là đau lòng ngài, cho ngài thời gian một tháng để chép sách đâu, cũng không có giống như lần trước, chỉ cho ngài thời gian nửa tháng. Ngài nói đúng không?"

Nói như thế cũng không sai, thời gian chép sách được kéo dài, nhưng là: "Hắn đối ta tốt chỗ nào? Ta không phải chỉ ra ngoài chơi chút sao, ta lại không có tự đi một mình, không phải còn có Viễn biểu ca đi theo sao, cho dù không có Viễn biểu ca, cũng còn có Lê Ly hoặc là Tuế Hàn đi theo ta nha, mỗi lần ra ngoài, trừ phi có hắn đi cùng, bằng không đều không cho người ta đi ra ngoài, quỷ hẹp hỏi."

Đào Từ một bên nói, một bên tức giận đến rầm rầm rì rì.

Lê Ly cùng Tuế Hàn trong miệng nàng, một người là người thừa kế của thiên hạ đệ nhất phú thương, người còn lại là người thừa kế của giang hồ đệ nhất sơn trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro