Chương 7: Công lược hoàng tử mất nước (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lúc này, Túc Diệp đến thất Vương phủ trở thành phụ tá mới vừa nửa năm.

Bất quá ngắn ngủi chỉ trong nửa năm, Túc Diệp đã được Mộ Dung Thiên Vấn trọng dụng, còn mơ hồ vượt qua những phụ tá khác.

Trong cốt truyện, Túc Diệp có thể nói là toàn văn đều có mặt , đương nhiên, ngoại trừ lúc sắp kết thúc, hắn lĩnh cơm hộp.

Cốt truyện miêu tả Túc Diệp cũng không nhiều, cho nên Lăng Vu Đề không biết gì nhiều về Túc Diệp, độ khó của nhiệm vụ này cũng tương đối gia tăng rất nhiều.

Tất cả những gì Lăng Vu Đề biết về Túc Diệp chỉ là hắn từng là huyết mạch hoàng tộc của Túc quốc, sau đó vì phục quốc, báo thù, mai danh ẩn tích, trở thành phụ tá của nam chính Mộ Dung Thiên Vấn.

Ở giữa ngược lại là có vài cảnh mô tả lúc Túc Diệp và Đào Từ ở chung, còn có vài lần Túc Diệp hoạt động nội tâm về việc những tính toán kế hoạch của mình đối với hoàng tộc của Đại Mộ.

Toàn bộ cốt truyện tình tiết, đương nhiên là tập trung vào việc miêu tả nhân vật nam nữ chính, mà không phải là một cái nhân vật nam phụ.

Lăng Vu Đề người có thiết lập đại não tương đối đơn giản thực sự rất buồn rầu nha.

Bất quá cô còn chưa buồn rầu được bao lâu, đã bị thanh âm của Lạc Hoa gọi tỉnh lại đây.

"Chào Diệp tiên sinh!"

Chờ cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, Túc Diệp đã đi tới chỗ cô cùng Lạc Hoa.

Túc Diệp ngũ quan diện mạo cũng không xem như có bao nhiêu tinh xảo, ngũ quan thiên hướng phổ thông gom góp cùng nhau, lại có vẻ phá lệ đặc biệt dễ nhìn.

Khóe môi hắn luôn mang theo độ cong, tạo cho người ta cảm giác về một công tử khiêm tốn, dịu dàng và tao nhã.

Ánh mắt hắn thoạt nhìn rất là ôn hòa, như trong cốt truyện miêu tả hắn quanh năm mặc một chiếc áo choàng bông trắng như trăng , Túc Diệp cao và mảnh khảnh, chừng một mét tám.

Không giống như Mộ Dung Thiên Vấn ẩn chứa sức mạnh bùng nổ, hắn tạo cho mọi người ấn tượng là một thư sinh yếu đuối.

Chỉ có Lăng Vu Đề đã tiếp thu nội dung kịch bản biết, thân thủ của Túc Diệp, tuyệt đối không thua Mộ Dung Thiên Vấn.

Túc Diệp đứng cách Lăng Vu Đề một mét, cũng không tính quá gần.

Nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy rất gần, gần đến mức khiến nhịp tim của Lăng Vu Đề đập gia tốc.

Bởi vì cô chỉ là một hệ thống cho nên không biết tại sao nhịp tim lại nhảy lên không giống bình thường như vậy, có chút buồn bực nâng tay ôm ngực, trong mắt chợt lóe lên nghi hoặc.

Túc Diệp gật đầu: "Lạc Hoa cô nương."

Thanh âm của hắn thanh nhuận ôn hòa, ngay cả trong giọng nói đều mang theo ý cười.

Túc Diệp như vậy thật sự để người ta không thể tưởng tượng ra, hắn kỳ thực chính là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, đồng thời là người mà Mộ Dung Thiên Vấn sau này sẽ kiêng kỵ nhất.

Lạc Hoa bị nụ cười của Túc Diệp làm cho hai má đỏ bừng, dù sao nàng ta cũng là người đi theo Đào Từ, khác hẳn với những nha hoàn hèn mọn và dè dặt khác.

Đôi mắt nàng ta sáng lấp lánh, liền cứ như vậy nhìn thằng vào Túc Diệp.

Túc Diệp cũng không có gì không tự nhiên, không hề bị ánh mắt của Lạc Hoa ảnh hưởng chút nào, khóe miệng tươi cười cùng ánh mắt ấm áp vẫn không hề thay đổi.

Túc Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Vu Đề đang đứng bên cạnh Lạc Hoa: "Vị cô nương này là thị nữ mới được quận chúa Hi Hề lần này đi ra ngoài mang về đến sao?"

"Ân, nàng là quận chúa lần này đi đến huyện Thủy Việt ở Tân Tế Nha Môn cứu được. Khi đó, nàng bởi vì tự vệ giết chết tiểu thúc tử của mình. Tên Huyện lệnh huyện Thủy Việt kia, thực ra muốn kết tội nàng cố ý giết người, là Quận chúa của chúng ta cứu người. Bởi vì trượng phu của nàng vừa mới chết, nàng lại không có người nhà, không nhà để về, cho nên Quận chúa liền thu lưu nàng."

Lạc Hoa gật gật đầu, có chút mất tự nhiên liếc nhìn Lăng Vu Đề một cái, sau đó kéo tay áo Lăng Vu Đề giới thiệu với Túc Diệp.

Nàng ta giới thiệu lai lịch của Lăng Vu Đề, nói Lăng Vu Đề là một người mang tội ngộ sát, là một quả phụ. Nhưng lại không nói tên Lăng Vu Đề, cũng như tại sao Lăng Vu Đề lại giết tiểu thúc tử của mình để tự vệ.

Lời nói của Lạc Hoa khiến Lăng Vu Đề có chút liếc mắt, cô nghiêng đầu nhìn Lạc Hoa.

Lăng Vu Đề không biết tại sao, lời nói của Lạc Hoa, rõ ràng là sự thật, nhưng cô vì cái lông gì lại cảm thấy có chút không đúng đâu.

Ai~ tại sao Hiệp Hội Vị Diện không cho cô một bộ não thông minh hơn đâu?

Có nhất thiết phải mơ hồ thế này không?

Chớp chớp mắt, trên mặt Lăng Vu Đề trong nháy mắt lộ ra một tia oán niệm đối với Hiệp Hội Vị Diện.

Sau đó cô lại khôi phục bộ dạng 'khúm núm', không đúng không đúng, là bộ dạng 'điệu thấp'.

Sau một khắc, Lăng Vu Đề cảm giác được độ thiện cảm của Túc Diệp đối với mình tăng lên năm điểm.

Bởi vì bản thân cô là hệ thống, đương nhiên không cần có người nhắc nhở độ hảo cảm của nam phụ đối với cô.

Thời điểm độ hảo cảm của nam phụ đối với cô tăng lên, cô lập tức liền có thể cảm giác được.

Được rồi, hiện tại Túc Diệp đã thêm cho cô năm điểm hảo cảm, tức là cô có năm điểm độ hảo cảm.

Dù ít, nhưng thịt muỗi rốt cuộc vẫn là thịt nha.

Lần đầu tiên lấy đến độ hảo cảm, Lăng Vu Đề vẫn là rất vui vẻ!

Cũng may lúc này cô cúi đầu, nên không ai nhìn thấy trong nháy mắt khóe môi cô cong lên.

Túc Diệp nhìn Lăng Vu Đề đầu cúi thấp gần như chạm vào ngực, khóe mắt hơi hơi nhướng lên.

Không nghĩ tới Quận chúa Hi Hòa kia thích quản chuyện bao đồng như vậy, ngay cả quả phụ là phạm nhân cũng đem về làm thị nữ.

Nhưng mà quả phụ này, có vẻ hơi khác thường đâu. Phảng phất khúm núm là nàng đang giả vờ đâu.

Chẳng lẽ là có người cố ý sắp xếp người tiến vào Thất vương phủ?

Túc Diệp suy đoán.

Hiển nhiên, vừa rồi biểu tình của Lăng Vu Đề không phù hợp với tính cách nguyên chủ, bị Túc Diệp nhìn thấy rồi.

Túc Diệp gật đầu với Lạc Hoa: "Tại hạ còn có việc, muốn ra phủ một chuyến, Lạc Hoa cô nương mau mau trở về hầu hạ quận chúa Hi Hòa đi."

"Ân, Diệp tiên sinh trước vội việc của bản thân. Lần này Quận chúa mang về rất nhiều đặc sản của huyện Thủy Nguyệt, muộn chút, ta sẽ đưa đi một ít cho Diệp tiên sinh nếm thử?"

Túc Diệp gật đầu, cảm ơn Lạc Hoa một lần nữa, rồi mới đi về phía cửa hông Vương phủ.

Lúc rời đi, hắn cũng không có lại nhìn Lăng Vu Đề.

Hai má Lạc Hoa ửng hồng, nhìn bóng lưng Túc Diệp rời đi, trong mắt mang theo nồng đậm tình cảm ái mộ.

Lăng Vu Đề âm thầm nhíu mày, sự ái mộ mãnh liệt như vậy cô vẫn là có thể nhìn ra được.

Lúc trước ánh mắt nguyên chủ nhìn trượng phu của mình cũng là như vậy, nhưng mà nguyên chủ cũng không có giống như Lạc Hoa nhìn trắng trợn như thế.

Lạc Hoa thu hồi ánh mắt đang nhìn theo sau lưng Túc Diệp, thấy Lăng Vu Đề đang nhìn mình chằm chằm, nàng ta có chút mất tự nhiên buông tay đang nắm lấy ống tay áo Lăng Vu Đề ra.

"Vừa rồi, người vừa rồi chính là phụ tá của Thất vương gia, Diệp Túc, Diệp tiên sinh. Diệp tiên sinh rất được Thất vương gia trọng dụng, với thân phận của ngươi, ngươi cũng không nên tư tưởng Diệp tiên sinh, biết sao?"

Lạc Hoa vốn muốn nói, ngươi đã là quả phụ, liền đừng tư tưởng Diệp tiên sinh như ngọc.

Bất quá, nàng ta vẫn có chút ngượng ngùng khi nói chuyện quá mức khó nghe, dù sao về sau đều là người đi theo bên người Quận chúa, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

Tuy rằng, nàng ta biết rằng quả phụ trước mặt chắc chắn sẽ không thể gây nên sóng gió gì dù cô có chút xinh đẹp.

Ai lại có thể để ý một quả phụ đâu, dù sao Diệp tiên sinh khẳng định cũng chướng mắt.

Khóe miệng Lăng Vu Đề giật giật, sau đó gật gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ không tơ tưởng hắn." Ta chỉ là muốn công lược hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro