Chương 6: Công lược hoàng tử mất nước (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Cho nên, Lăng Vu Đề chỉ có hai năm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu trong vòng hai năm cô không thể khiến Túc Diệp yêu mình, thì nhiệm vụ của cô chắc chắn thất bại đi.

"Vu Đề? Vu Đề?"

"A? Cái gì?" Lăng Vu Đề nháy nháy mắt, phục hồi tinh thần.

Khuôn mặt Đào Từ phóng to ngay trước mắt Lăng Vu Đề, mặc dù khuôn mặt này rất đẹp mắt.

Nhưng là đột nhiên tới gần, đẹp hơn nữa, thì vẫn là khiến người ta giật mình nha.

Lăng Vu Đề vội vàng ngả người ra sau: "Quận chúa, thật xin lỗi, nô tì xuất thần "

Đào Từ không sao cả xua xua tay: "Không sao, vết thương của ngươi có phải còn chưa khỏi hẳn, ngồi trên xe ngựa không thoải mái? Bằng không, ta để cho bọn họ dừng lại nghỉ một chút."

Lăng Vu Đề lắc đầu, rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, vết thương của nô tỳ đã không còn nghiêm trọng nữa. Đa tạ quận chúa quan tâm."

Kỳ thực, Lăng Vu Đề không muốn che giấu tính cách khiêu thoát* của mình, nhưng dù sao đây cũng là thời cổ đại.
( *Tính cách khiêu thoát: theo ta tìm hiểu thì khiêu thoát chỉ kiểu người lanh lợi không thích gò bó trói buộc, hay làm những chuyện khác người - tiêu sái ghét ràng buộc.)

Tuy Đào Từ tính cách cũng tương đối kia gì..., nhưng người ta đường đường là Quận chúa của một quốc gia nha.

Có Hoàng thượng đau, thất vương gia sủng, ai dám nói nàng Đào Từ không phải là đâu! ?

Cô liền không được, không nói thân phận hiện tại của cô là thị nữ, hơn nữa cô còn là một quả phụ.

Liền tính cô muốn khiêu thoát một chút, nhưng trượng phu của nguyên chủ mất còn chưa tới một năm, cô nếu mà khiêu thoát lên, thật sự được sao?

Cho nên, cô cũng chỉ có thể học cách nói chuyện và cư xử theo tính cách ban đầu của nguyên chủ..

Mặc dù cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng là tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, lại được Hiệp Hội Vị Diện thêm cho bàn tay vàng là khả năng diễn xuất, diễn lên cũng không phải thật cố hết sức.

"Được rồi, ngươi nếu khó chịu chỗ nào, nhất định phải nói, biết không?"

Lăng Vu Đề đều nói như vậy, Đào Từ tự nhiên cũng không miễn cưỡng.

Đối với bộ dáng bảo sao nghe vậy của Lăng Vu Đề, Đào Từ cũng có chút bất đắc dĩ.

Dù sao Đào Từ cũng đã ở thế giới cổ đại này được vài năm, biết nơi này không còn là thời đại hiện đại người người bình đẳng, mà là thời cổ đại có sự khác biệt về thân phận cao thấp.

"Vâng, đa tạ quận chúa quan tâm! Nô tì đã biết."

Lăng Vu Đề còn không biết ý nghĩ của Đào Từ, nếu biết mà nói, cô chắc chắn sẽ nước mắt tuôn trào.

Cô đây rõ ràng kêu khiêm tốn, khiêm tốn có được không, nơi nào vâng vâng dạ dạ bảo gì nghe nấy rồi.

Xe ngựa của đoàn người Đào Từ dọc đường đi đi ngừng ngừng, Đào Từ rất ham chơi, nhìn thấy nơi nào thú vị liền muốn dừng lại chơi một chút.

May mắn kinh thành cách gần, đi bảy ngày, rốt cục cũng đến kinh thành.

Vừa bước vào cổng thành, xe ngựa của Đào Từ đã bị ngăn lại.

Bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo của Mộ Dung Viễn: "Thất hoàng thúc, sao ngài lại tới đây?"

Thất hoàng thúc? Mộ Dung Thiên Vấn?

Lăng Vu Đề nhướng mày, kiềm chế sự tò mò mạnh mẽ của bản thân, không vén rèm xe lên nhìn.

Đào Từ giống như làm chuyện xấu bị bắt, gãi gãi tóc, lo lắng lầm bầm lầu bầu: "Nguy rồi nguy rồi, bị tiểu thúc bắt được ! Tiểu thúc khẳng định muốn trừng phạt ta! Anh anh anh ~ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? ! Ta không muốn chép sách đâu ——"

Lạc Hoa vội vàng an ủi Đào Từ: "Quận chúa đừng sợ,một lát ngài hướng Thất vương gia làm nũng, Thất vương gia khẳng định liền không đành lòng phạt ngài."

Lăng Vu Đề cúi đầu, ngón tay đan vào nhau.

Rõ ràng biết được trộm chạy ra ngoài sẽ bị phạt vẫn muốn trộm chạy ra, hẳn là không sợ bị phạt mới đúng nha, lúc này bị bắt được, vậy mà lại sợ thành cái dạng này.

Không phải chỉ là chép sách thôi sao, khó đến thế sao?

Lăng Vu Đề nghĩ đến đơn giản, chờ cô thật sự biết chép sách có ý nghĩa gì, cô quả thực sẽ khóc không ra nước mắt nha.

Đào Từ nhìn Lạc Hoa, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một giọng nam trầm thấp uy lực: "Bổn vương nếu là không tự mình tới đón, Hi Hòa nha đầu còn không biết lại bị ngươi đem đi nơi nào đâu."

"Hắc hắc hắc ~ xem thất hoàng thúc ngài nói ..."

Mộ Dung Thiên Vấn không có quá nhiều để ý tới Mộ Dung Viễn, chỉ nhìn xe ngựa, giương giọng hô một câu: "Nha đầu, còn không ra? Còn muốn ta đích thân đi lên mời ngươi?"

Đào Từ trong xe ngựa không tình nguyện bĩu môi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn xuống xe.

Khoảnh khắc rèm xe mở ra, Lăng Vu Đề nhìn thấy một nam tử mặc áo choàng gấm màu đen thêu chỉ kim tuyến hoa văn sẫm màu cưỡi trên con ngựa thuần đen.

Nam tử kia gương mặt cương nghị, tuấn mỹ phi phàm.

Hắn ta mím môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không giận tự uy.

Chính là đã thu liễm khí thế, đều làm cho người ta nhịn không được lòng sinh kiêng kị.

Lăng Vu Đề nghĩ, khó trách Đào Từ lại sợ hắn ta như vậy.

Chính là cô nhìn thoáng qua, đều cảm thấy có chút sợ hãi.

Ngô ~ bất quá nhưng là cùng tình tiết trong cốt truyện miêu tả giống nhau.

Mộ Dung Thiên Vấn là một nam chính nói năng thận trọng, độc đoán.

Đào Từ nhảy xuống xe ngựa, chậm rì rì đi đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Vấn.

"Tiểu, tiểu thúc" Đào Từ rụt rè gọi Mộ Dung Thiên Vấn.

Mộ Dung Thiên Vấn không đáp lại, chỉ là hướng Đào Từ vươn tay.

Đào Từ cắn môi dưới, chậm rì rì do dự một hồi lâu, mới đặt tay lên tay Mộ Dung Thiên Vấn.

Mộ Dung Thiên Vấn nắm lấy tay của Đào Từ, trực tiếp kéo nàng lên ngựa.

Mộ Dung Thiên Vấn ôm lấy Đào Từ, nhàn nhạt liếc nhìn Mộ Dung Viễn: "Ra ngoài nửa tháng, chờ phụ vương ngươi dạy dỗ đi."

Nói xong, Mộ Dung Thiên Vấn không để ý tới Mộ Dung Viễn sắc mặt khó coi, trực tiếp phi ngựa vào thành hướng Thất vương phủ mà đi.

Lạc Hoa dường như đã sớm quen với cách làm việc của Mộ Dung Thiên Vấn từ lâu, nàng ta thờ ơ đem rèm xe thả xuống.

Lạc Hoa cười cười trấn an Lăng Vu Đề, giải thích: "Vừa rồi vị kia chính là Thất vương gia đương triều của chúng ta, Vương gia sẽ đưa quận chúa về phủ trước, chúng ta đi theo phía sau là được."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, cũng cười cười với Lạc Hoa.

Lạc Hoa là một cô nương diện mạo thanh tú, cũng không xem như xinh đẹp, nhưng lúc nàng ta cười lên khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Trong cốt truyện, nàng ta rất trung thành với Đào Từ, hai người tình như tỷ muội.

Xe ngựa càng ngày càng gần Thất vương phủ, Lăng Vu Đề trong lòng lại có chút khẩn trương.

Cũng không biết, lát nữa cô có thế nhìn thấy nam phụ Túc Diệp - đối tượng công lược hay không.

Lạc Hoa có chút buồn cười nhìn Lăng Vu Đề đang một mặt khẩn trương: "Vu Đề, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Thất Vương phủ cũng không giống những phủ khác, không có chủ tử sẽ động một chút là đánh chửi hạ nhân."

Lăng Vu Đề chỉ giật giật khóe miệng cười cười, đối với nghi hoặc của Lạc Hoa cho rằng cô lo lắng mình vào phủ làm hạ nhân sẽ gặp phải chủ tử không tốt, không có giải thích

Xe ngựa đi được chừng nửa tiếng thì dừng lại.

Lạc Hoa nói "Chúng ta đến rồi" liền dẫn đầu xuống xe ngựa.

Lăng Vu Đề hít sâu một hơi, sau đó mới theo Lạc Hoa xuống xe ngựa.

Cô đi đằng sau Lạc Hoa, đi về phía cửa hông của Thất vương phủ.

Lăng Vu Đề cùng Lạc Hoa vừa bước vào Thất vương phủ bằng cửa bên, liền nhìn thấy một vị nho nhã công tử đang đi về phía mình.

Lăng Vu Đề ngẩn người, cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

Cho nên nguyên chủ tuy rằng chỉ gặp qua Túc Diệp mấy lần, nhưng nàng vẫn là biết Túc Diệp.

Công tử nho nhã tuấn tú trước mặt chính là đối tượng cô muốn công lược - Túc Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro