Chương 5: Công lược hoàng tử mất nước (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

"Chậm đã!"

Trong tiểu thuyết miêu tả: một giọng nói êm tai như chiếc chuông bạc, vang lên sau lưng.

Lăng Vu Đề vốn đang gắng gượng liền nhẹ nhàng thở ra, thân thể lắc lư mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống.

"To gan! Dưới công đường là người nào, cũng dám lớn tiếng ồn ào, trở ngại công vụ!"

Đào Từ kéo Mộ Dung Viễn tới, đắc ý nói: "Ngươi mở mắt ra mà nhìn cho rõ, vị này nhưng là Cung thân vương thế tử của Đại Mộ chúng ta."

Huyện lệnh bị Đào Từ giới thiệu làm cho sửng sờ, nhìn trước mắt khí vũ hiên ngang, khí chất rõ ràng khác hẳn người thường Mộ Dung Viễn này, trong lòng đúng là không biết nên tin hay là không tin tốt hơn.

Huyện lệnh nghiêng đầu nhìn hướng sư gia, sư gia cúi đầu nói nhỏ bên tai huyện lệnh một câu.

Huyện lệnh gật gật đầu, sửa sang lại sắc mặt, nhìn Đào Từ: "To gan! Ngươi nói hắn là Cung thân vương thế tử hắn chính là Cung thân vương thế tử ? ! Có chứng cứ gì chứng minh sao?"

Chứng cứ?

Đào Từ nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Viễn, nàng đúng là quên mất, nơi này không phải kinh thành, không phải ai cũng biết Cung thân vương thế tử trông như thế nào.

Mộ Dung Viễn nghe được câu hỏi của Huyện lệnh, khẽ mỉm cười, lấy ra một tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận của mình.

"Vật này làm bằng chứng, đủ sao?" Giọng nói của Mộ Dung Viễn ôn hòa lại không mất uy nghiêm, khí thế hoàng tộc mười phần.

Huyện lệnh đứng lên, nửa nằm sấp trên bàn, nheo mắt nhìn ngọc bài.

Sau khi Huyện lệnh nhìn rõ ngọc bài trong tay Mộ Dung Viễn, hai mắt trợn to kinh ngạc, rồi vội vàng đi về phía dưới công đường: "Không biết Thế tử đường xa đến, không có tiếp đón từ xa, còn hi vọng Thế tử chớ trách."

"Được rồi, vụ án này bổn Thế tử thấy có nhiều nghi vấn trùng trùng, ta dự định tự mình xét xử, đại nhân có ý kiến gì sao?"

"Này ... này .. Vụ án này đã có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, lập tức liền có thể kết án. Liền không, không làm phiền Thế tử gia ngài tự thẩm."

Huyện lệnh nâng tay lau mồ hôi trên trán, có chút chột dạ mở miệng thoái thác.

Vụ án này là vụ án đầu tiên của ông ta sau khi chuyển tới nhậm chức ở quận này, vốn dĩ ông ta muốn làm ra một vụ án lớn.

Nếu Mộ Dung Viễn này đích thân đến xét xử mà nói, e rằng sẽ bị phát hiện án này không phải là cố ý mưu sát.

Đến lúc đó, lại cho ông ta định thành tội không tận lực phá án, nhưng làm sao mới tốt?

Nghĩ như vậy, Huyện lệnh lại nói: "Thế tử đã cảm thấy có điểm đáng ngờ, kia hạ quan liền phúc thẩm một phen, nhìn xem có phải thật sự có ẩn tình khác hay không."

Mộ Dung Viễn mỉm cười gật đầu: "Cũng được, vậy bổn Thế tử liền bồi thẩm đi."

Nói xong, Mộ Dung Viễn kéo Đào Từ sang một bên, mỉm cười nhìn Huyện lệnh.

Huyện lệnh cười mỉa trở về trên công đường ngồi xuống, sau một hồi thẩm vấn, Huyện lệnh thành thành thật thật phán Lăng Vu Đề tội ngộ sát vì tự vệ.

Vốn Huyện lệnh muốn phạt Lăng Vu Đề lưu đày ba năm, bất quá Đào Từ cảm thấy Lăng Vu Đề thật đáng thương, lại giúp Lăng Vu Đề cầu tình.

Cuối cùng, Lăng Vu Đề được phán là vô tội thả ra.

Thấy Lăng Vu Đề bị thương nặng như vậy, Đào Từ có lòng tốt đưa Lăng Vu Đề đến quán trọ nơi họ đang ở, xem đại phu, thoa thuốc.

Lăng Vu Đề được Lạc Hoa thị nữ thiếp thân Đào Từ mang đến giúp ăn cháo và uống thuốc xong rồi nằm trên giường, trong lòng cảm thấy rất biết ơn Đào Từ.

"Trương Lăng thị, ngươi thế nào rồi? Tốt hơn chưa?"

Đào Từ đi tới bên giường, nhìn Lăng Vu Đề sắc mặt vẫn còn tái nhợt như trước.

Lăng Vu Đề nhìn thấy Đào Từ, không dấu vết đánh giá Đào Từ.

Đào Từ cùng trong ký ức của nguyên chủ, miêu tả trong tiểu thuyết là giống nhau, người cũng như tên, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như búp bê gốm.

Mười ba tuổi, khuôn mặt mang theo trẻ con phì ngây ngô non nớt.

Nhưng trong mắt nàng thỉnh thoảng lại xuất hiện thần sắc không phù hợp với lứa tuổi, làm cho nàng cả người so với cùng tuổi tiểu cô nương thoạt nhìn càng thêm bắt mắt.

Lăng Vu Đề chống thân mình muốn đứng dậy, Đào Từ vội đỡ lấy bả vai Lăng Vu Đề: "Trên người ngươi còn có thương tích, nằm là được rồi."

"Đa tạ cô nương, cùng thế tử gia ân cứu mạng." Lăng Vu Đề hơi hơi cúi đầu, ngữ khí suy yếu lại không mất dịu dàng thỏa đáng.

Đào Từ kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề, mắt đẹp trừng lớn: "Ngươi làm sao mà biết ta là nữ tử? Ta rõ ràng mặc nam trang!"

"Cô nương trên vành tai có lỗ tai, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, thanh thúy êm tai. Cho nên...." Lăng Vu Đề nói, ngước mắt nhìn Đào Từ, nâng tay sờ sờ vành tai của bản thân.

Đào Từ cũng đưa tay sờ lên vành tai mình, bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi thật đúng là tỉ mỉ."

"Đúng rồi, nhà ngươi ở nơi nào? Ta cử người đi thông tri người nhà của ngươi tới đón ngươi."

"Vong phu chỉ có một đệ đệ, đã... Hiện tại tiểu phụ nhân lẻ loi hiu quạnh chỉ có một mình."

Đào Từ vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề hốc mắt đúng lúc đỏ lên, bộ dáng đáng thương kia, chính là Đào Từ thân là nữ tử nhìn thấy, đều nhịn không được lòng sinh thương tiếc.

Cô thật bội phục! Bội phục bản thân vẫn còn có kỹ thuật diễn như vây!

Trên thực tế, để giúp Lăng Vu Đề dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn, Hiệp Hội Vị Diện đã thêm vào hệ thống của cô bàn tay vàng - kỹ năng diễn xuất.

"A, ngươi không có người nhà sao." Đào Từ kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt tràn đầy đồng tình.

"Không có.... Đa tạ tiểu thư hôm nay đã cứu giúp, nếu tiểu thư không chê, tiểu phụ nhân nguyện làm nô tỳ hầu hạ tiểu thư." Nói xong, Lăng Vu Đề lại muốn chống thân thể lên.

Đào Từ lần thứ hai ngăn Lăng Vu Đề lại: "Ngươi bị thương, không nên cử động. Ai~ Nếu ngươi đã không có người nhà, được rồi, ngươi tạm thời cứ theo ta đi, sau này nếu như ngươi muốn rời đi, vậy thì cứ rời đi là được. "

"Cám ơn tiểu thư." Đôi mắt Lăng Vu Đề rưng rưng, cảm kích nhìn Đào Từ.

"Được rồi, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi." Đào Từ cười cười.

Ra khỏi nhà lao, lại thành công đi theo bên người nữ chính, Lăng Vu Đề tinh thần vừa buông lỏng, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Có lẽ vì là hệ thống, cơ thể Lăng Vu Đề hồi phục nhanh chóng, chỉ sau ba ngày liền có thể xuống giường.

Năm ngày sau, Lăng Vu Đề theo Đào Từ lên đường về kinh.

Trong xe ngựa, Đào Từ cùng Lạc Hoa trò chuyện về những điều mới mẻ đã thấy trong mấy ngày qua, Lăng Vu Đề cúi thấp đầu, âm thầm nghiên cứu cốt truyện.

Cô mặc giống với Lạc Hoa, vì Đào Từ nói rằng mặc dù cô đã gả đi rồi.

Nhưng cô vẫn chỉ mới mười chín tuổi, trong mắt Đào Từ, so với trước khi mình xuyên tới đây còn nhỏ hơn hai tuổi.

Trẻ tuổi như thế, không cần mặc trang phục của phụ nhân.

Đào Từ cũng nghĩ sau này nếu có cơ hội, nàng sẽ lại giúp Lăng Vu Đề tìm được một người tốt.

Đào Từ bây giờ mười ba tuổi, cái thời đại này nữ tử mười lăm tuổi cập kê, cũng chính là sau mười lăm tuổi là có thể lập gia đình.

Mộ Dung Thiên Vấn một mực chờ đợi, chờ Đào Từ cập kê.

Lúc này, dựa theo cốt truyện miêu tả, Túc Diệp có lẽ vẫn chưa thích Đào Từ.

Túc Diệp thích Đào Từ, hẳn là một năm sau.

Lại một năm sau nữa, Túc Diệp sẽ vì Đào Từ, từ bỏ kế hoạch báo thù, thậm chí vì để cứu Đào Từ bị trúng độc, không tiếc đem độc chuyển dời đến trên cơ thể mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro