Chương 4: Công lược hoàng tử mất nước (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Nàng chống cự quyết liệt, lớn tiếng kêu cứu, nhưng hai cái hạ nhân kia lại không biết đi nơi nào.

Không có người tới giúp nàng, một nữ nhân yếu đuối, lại làm sao có thể chống cự được một nam nhân tráng niên đâu!?

Trong cơn hoảng loạn, nàng đụng đến cây kéo.

Dưới tình thế cấp bách, dùng kéo đâm vào cổ tiểu thúc tử.

Tiểu thúc tử khí huyết bỏ mình.

Đúng lúc nàng đang luống cuống, hai cái hạ nhân kia trở lại, nhìn thấy tiểu thúc tử ngã trong vũng máu, cùng với nàng hai tay nhuốm máu, hai cái hạ nhận sợ hãi vội vàng chạy đến Nha Môn báo án.

Nguyên chủ nói là xuất phát từ tự vệ, nên lỡ tay giết chết tiểu thúc tử.

Nhưng nha môn lại cố tình muốn nàng nhận tội giết người, nàng làm sao có thể nhận tội?

Sau đó là cảnh lúc Lăng Vu Đề vừa mới đến thế giới này.

Vụ án của nguyên chủ rõ ràng là ngộ sát, nhưng Huyện lệnh này là mới nhậm chức.

Chính cái gọi là tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa*, rõ ràng là vụ án không tính lớn, nguyên chủ vì tự vệ mà vô tình giết người.
( *新官上任三把火 - tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa: tục ngữ, quan mới nhậm chức, làm ra ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước. Muốn tỏ rõ uy phong, lập uy, khiến bách tính tin phục, (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy) tạo sự chú ý cho người khác. Nhưng về sau họ có còn được như thế nữa hay không hay đâu lại vào đấy thì không ai biết được. )

Theo lý mà nói, tự vệ giết người hẳn là hình phạt không nặng.

Nhưng huyện lệnh mới kia lại muốn biến vụ án của nàng thành một vụ giết người có chủ đích, để chứng tỏ năng lực phá án của mình.

Nguyên chủ đánh chết cũng không chịu nhận tội mưu sát, cứ việc huyện lệnh mới kia nói, chỉ cần nàng nhận tội, cũng sẽ không bị tử hình.

Nguyên chủ thật không hiểu vì sao huyện lệnh kia nhất quyết bắt nàng phải nhận tội giết người, nhưng nàng vẫn từ chối nhận tội.

Nếu ký ức của nguyên chủ là chính xác, ngày mai, cũng chính là án của nguyên chủ được xét xử lại, trùng hợp Đào Từ nữ giả nam trang ở trong thị trấn nhỏ này du ngoạn chạy đến xem náo nhiệt.

Thấy nguyên chủ liên tục kêu oan, Đào Từ tự nhiên đồng tình cho nguyên chủ thân bị thương nặng.

Vì vậy, Đào Từ đã nhờ một trong những nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết đi cùng mình, một thân vương thế tử, đến đích thân thẩm án, trả cho nguyên chủ một cái công đạo.

Sau này, nguyên chủ vì báo ân, làm thị nữ cho Đào Từ.

Cho nên lại nói, cô tiến vào thân thể của nguyên chủ, cũng là có nguyên nhân.

Bởi vì thân thể này có thể nhìn thấy mục tiêu công lược nha.

Đào Từ sống tại trong nội viện của Thất vương phủ, Túc Diệp ở ngoại viện của Thất vương phủ.

Dù không có nhiều thời gian gặp mặt, nhưng ít nhất cũng có cơ hội gặp nhau.

Vì vậy, cơ thể này vẫn rất phù hợp cho nhiệm vụ công lược này.

Chỉ là thân thể này thân phận là góa phụ, liền có chút kia cái gì....

Bất quá cũng không có biện pháp, cô hiện tại đều tới rồi, còn có thể đối khối thân thể này 'Say no' sao?

Về phần làm cách nào để công lược đối tượng nhiệm vụ, bởi vì nguyên chủ cũng là một khuê trung phụ nhân bảo thủ, nên Lăng Vu Đề mặc dù đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, vẫn là không biết làm sao.

Mặc kệ thế nào, cô hiện tại cũng chỉ có thể cắn răng lao về phía trước.

Có lẽ là do bị thương, Lăng Vu Đề tựa hồ phát sốt, choáng váng đầu óc rất là khó chịu.

Cả một ngày, cô đều mơ mơ màng màng.

Cô không ngồi dậy được, thậm chí cai ngục đem cơm thừa tới, cô cũng không có biện pháp ăn, toàn bộ đều bị chuột gián chiếm lấy.

Thật vất vả cũng đến ngày hôm sau, Lăng Vu Đề bị kéo đến công đường.

Mặc dù cơ thể Lăng Vu Đề vẫn đang đau đến không được, bụng đói cồn cào, nhưng trong lòng vẫn là có chút thở một hơi.

Bởi vì cô biết, chẳng bao lâu nữa, chẳng bao lâu nữa cô sẽ được giải cứu.

Lăng Vu Đề bị kéo đến dưới công đường, bị người làm cho quỳ xuống.

"Thăng đường --"

"Uy —— vũ ——"

Sau đó chính là huyện lệnh kia vỗ kinh đường mộc: "Tội phụ Trương Lăng thị, cố ý sát hại tiểu thúc tử, tội ác tày trời, ngươi có nhận tội hay không?"

Lăng Vu Đề run run rẩy rẩy ngước mắt lên nhìn ngồi ở trên cao đường, mặc Huyện lệnh quan phục nam nhân trung niên.

"Dân phụ không nhận tội."

Cô ánh mắt kiên định, hung hăng trừng quan Huyện lệnh kia.

Lăng Vu Đề cho rằng, cấu trúc đại não của cô thật sự không thể hiểu nổi hành vi của vị Huyện lệnh này.

Nếu muốn chứng tỏ khả năng làm việc của mình, đem vụ án của cô thẩm đến rõ ràng không phải cũng có thể chứng tỏ năng lực làm việc của ông ta sao?

Tại sao phải đem vụ án làm lớn xét xử nghiêm trọng như tội giết người để chứng tỏ khả năng xử lý vụ án của mình?

Huyện lệnh bị Lăng Vu Đề trừng đến sửng sốt, sau đó tức giận vỗ vỗ kinh đường mộc: "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn không nhận tội, là muốn bản quan đại hình hầu hạ sao?"

"Đại nhân đây là vu oan giá họa, dân nữ đã sớm nói, là tiểu thúc tử muốn đối dân phụ ý đồ gây rối, dân phụ xuất phát từ phòng vệ, mới có thể ngộ sát tiểu thúc tử. Dựa theo Đại Mộ luật lệ, phòng vệ ngộ sát cùng có ý định mưu sát, là hai loại tội danh không giống nhau. Đại nhân cứng rắn muốn dân phụ nhận tội có ý định mưu sát, là có mục đích gì?!"

Lăng Vu Đề cố chịu đựng đau đớn, cố gắng chống thân mình đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt hốc hác tràn đầy bất khuất.

Lăng Vu Đề vừa nói xong, những dân chúng đứng ngoài công đường theo dõi xử án bắt đầu xì xào bàn tán.

"Nghe nói tiểu thúc tử của Trương Lăng thị là cái người hồ đồ, dính líu đến đủ thứ ăn chơi cờ bạc. Lúc trượng phu Trương Lăng thị vẫn còn, gia cảnh còn rất khá giả. Đáng tiếc trượng phu Trương Lăng thị vừa đi, tiểu thúc tử nhà Trương Lăng thị đem gia nghiệp bại hết, nói đến tiểu thúc tử nhà Trương Lăng thị sẽ đối với nàng lên sắc tâm, vẫn là thật bình thường, ngươi nhìn Trương Lăng thị, chính là bộ dáng hơi chật vật, vẫn là xinh đẹp câu nhân như vậy."

"Theo ta thấy nha, nói không chừng Trương Lăng thị thấy gia sản bị tiểu thúc tử đem bại hết, trong cơn tức giận giết chết tiểu thúc tử cũng có khả năng."

"Không đúng, không đúng, ta cảm thấy Trương Lăng thị hẳn là giết người để tự vệ."

"Ta cảm thấy..."

Huyện lệnh trên cao đường cau mày, cầm kinh đường mộc gõ mấy cái: "Yên lặng! Yên lặng!"

Bên ngoài nhất thời lặng ngắt như tờ.

Đào Từ nữ giả nam trang chen chúc trong đám người nghiêng đầu nghe những người kia thảo luận, sau đó lại nhìn Lăng Vu Đề đứng ở trên công đường, mặc y phục tù nhân.

"Này, Viễn biểu ca, ngươi nói xem Trương Lăng thị thật sự chỉ là tự vệ giết người thôi sao?" Đào Từ thúc khuỷu tay vào Mộ Dung Viễn, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Viễn khẽ cau mày, nghĩ nghĩ: "Ta thấy Trương Lăng thị này mặc bộ y phục tù nhân dính nhiều máu như vậy, đứng đều đứng không vững, chắc là đã bị dùng hình, nhưng nàng vẫn không nhận tội giết người. Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại ý chí kiên định, cũng không có nửa phần chột dạ, sợ là thật sự chỉ là giết người để tự vệ."

Mộ Dung Viễn vừa dứt lời, Đào Từ liền nắm lấy cánh tay Mộ Dung Viễn chen vào trong.

"Này, Tiểu Từ, ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Dung Viễn khó hiểu hô lên.

"Viễn biểu ca ngươi đã nói nàng giết người là vì tự vệ, tên Huyện lệnh này rõ ràng muốn vu oan giá họa, vậy chúng ta khẳng định liền muốn đi chủ trì công đạo nha"

Đào Từ vừa chen đi vào, vừa nói với Mộ Dung Viễn.

Mộ Dung Viễn nhìn Đào Từ, có chút bất đắc dĩ cười cười, đáy mắt tất cả đều là đối Đào Từ sủng nịch..

Bên kia, Huyện lệnh nghe Lăng Vu Đề nói như vậy tức giận đến không được, ông ta nâng tay chỉ vào Lăng Vu Đề: "Ngươi, ngươi, ngươi được lắm, không chịu nhận tội đúng không, người tới, lấy kẹp ngón tay lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro