Chương 120: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Ngay lúc Lăng Vu Đề đang trầm tư, xe dừng lại.

Tài xế chú Nguyên xuống xe mở cửa cho Lăng Vu Đề: "Tiểu thư, mời xuống xe!"

Lúc này Lăng Vu Đề mới hoàn hồn lại, cô gật đầu, nhìn thoáng qua bình thủy tinh đựng máu kia.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề vẫn là đem bình thủy tinh cất vào túi xách.

Nguyên chủ năm nay mười tám tuổi, đối với một huyết tộc mà nói, phi thường phi thường trẻ tuổi!

Cô hiện đang học ở trường đại học tốt nhất Xích Huyền đại lục, Đại học Thánh Phệ năm thứ nhất.

Nguyên chủ rất thông minh, cho nên thành tích phi thường tốt, luôn luôn đều là đứng thứ nhất.

Đại học Thánh Phệ là ngôi trường có huyết tộc, người sói và cả nhân loại.

Mà chủ nhân của bình máu trong túi sách của cô, là bạn học cùng lớp nguyên chủ.

Đó là một nam sinh rất đẹp trai, cậu ấy không sợ hãi nguyên chủ, luôn là vây quanh bên cạnh nguyên chủ.

Nguyên chủ đã từng nói làm cho cậu ấy cách xa cô ấy ra một chút, nếu không cô ấy sẽ không nhịn được mà hút khô máu cậu ấy.

Nhưng nam sinh kia lại nói nguyện ý hy sinh mạng sống của mình vì nguyên chủ!

Có lẽ chính câu nói này, khiến nguyên chủ có một chút cảm động.

Cũng để nam sinh kia, thật sự trả giá mạng sống của mình!

Theo lý mà nói, thân là 'đồ ăn', không cần thiết phải học cao hơn.

Chỉ là không phải tất cả nhân loại đều sẽ trở thành thức ăn. Họ luôn cần có ai đó đến duy trì sự ổn định của loài người, vì huyết tộc và người sói cung cấp thức ăn chất lượng tốt nhất.

A, chỗ này lại nói một chút, người sói không uống máu người, họ chỉ ăn thịt người, loại mà còn sống máu tươi chảy đầm đìa kia.

Cho nên, huyết tộc đánh giá người sói là thô lỗ man rợ, điều này cũng thật phù hợp với người sói.

Họ không chỉ cư xử thô lỗ, phần lớn bộ dạng cũng đều rất thô lỗ, cùng huyết tộc diện mạo tinh xảo đẹp mắt khác biệt một trời một vực.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, người sói cơ bản đều cao hai mét, thân hình vạm vỡ!

Liền ngay cả người sói nữ cũng rất cao, nhìn chung so với huyết tộc nam còn muốn cao hơn.

Ngước mắt lên nhìn cổng trường viết bốn chữ 'Đại học Thánh Phệ'.

Bây giờ đúng là thời gian đến trường, có rất nhiều học sinh đi đi lại lại.

Lăng Vu Đề là người thừa kế của Lăng gia, đương nhiên là tất cả mọi người đều biết.

Vì thế cô vừa xuống xe, liên tục có người chào hỏi với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề đa số chỉ khẽ gật đầu đáp lại, cô khẽ mím môi, bước vào trường.

"Nha đầu thối! Bổn tiểu thư đều gọi cậu bao nhiêu lần! Cậu vậy mà cứ đi vào trong!"

Một giọng nữ trong trẻo mang theo chút tức giận vang lên sau lưng Lăng Vu Đề.

Nghiêng đầu nhìn cái tay đang đặt trên vai cô, Lăng Vu Đề quay người nói: "Xin lỗi Lạc Lạc, tớ không nghe thấy."

Lạc Lạc, tiểu thư Lạc gia một trong tứ đại gia tộc huyết tộc.

Bởi vì còn có một người anh ruột, cho nên vị trí người thừa kế là không tới lượt cô ấy.

Bất quá bản thân Lạc Lạc cũng không hề hứng thú với cái vị trí kia!

Nghe được Lăng Vu Đề xin lỗi, Lạc Lạc kiêu ngạo bĩu môi: "Rõ ràng tối qua đã hẹn xong tớ qua nhà cậu đi học cùng với cậu! Câu vì sao không chờ tớ!?"

Ách......

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, cô có thể nói cô bởi vì buồn rầu làm sao đi công lược Lăng Kiêu Hàn, mà quên mất sao?

"Thật xin lỗi... tớ quên!"

Lăng Vu Đề có chút xin lỗi nhìn Lạc Lạc thấp hơn cô nửa cái đầu.

Lạc Lạc có mái tóc ngắn màu đỏ dài đến tai, khuôn mặt loli tinh xảo đáng yêu.

Khóe mắt cô ấy hơi hơi nhếch lên, đôi mắt lại to, nhìn giống như mắt mèo.

Lăng Vu Đề cảm thấy Lạc Lạc giống như một con mèo kiêu ngạo, lúc nổi giận thật sự rất đáng yêu!

"Quên?!" Lạc Lạc nháy mắt liền nổi giận, dùng đôi mắt mèo thật to trừng Lăng Vu Đề.

Ngay sau đó, cô ấy liền nhấc chân đăng đăng đăng đi vào trong trường học.

Cô ấy hùng hổ, nhưng là bước đi không nhanh chút nào.

Vừa đi, miệng còn lớn tiếng nói: "Tớ thề! Tớ sẽ không lại để ý Lăng Vu Đề nha đầu thối nhà cậu nữa! Trừ phi cậu đưa máu tươi loại cực phẩm cho tớ uống! Hừ hừ ——"

Ách......

Lăng Vu Đề ngây ra một chút, khóe miệng cong lên một đường cong nhẹ.

Nhấc chân đuổi theo Lạc Lạc, bởi vì Lạc Lạc bước đi thật sự là rất chậm, nên Lăng Vu Đề rất nhanh liền đuổi kịp.

"Được rồi, Lạc Lạc, tớ cho cậu máu tươi cực phẩm, cậu để ý tới tớ đi?"

Trong giọng nói của cô mang theo ý cười, nói xong, cô lấy một bình máu tươi từ trong túi ra đưa cho Lạc Lạc: "Đây ~ máu tươi cực phẩm."

Lạc Lạc nhướng mày, sau đó liếc nhìn bình thủy tinh trong tay Lăng Vu Đề một cái.

"Hừ hừ ~" Lạc Lạc hai tay chống nạnh, vẫn là một mặt kiêu ngạo.

Bởi vì Lạc Lạc trong trí nhớ chính là như vậy, nên Lăng Vu Đề cũng không để ý chút nào, mà Lạc Lạc còn là bạn thân duy nhất của nguyên chủ!

"Được rồi Lạc Lạc, cậu liền tha thứ cho tớ đi! Tớ cam đoan! Lần sau nhất định sẽ chờ cậu!"

"Thật sao?" Lạc Lạc một mặt nghi ngờ nhìn Lăng Vu Đề.

"Thật sự!" Lăng Vu Đề gật đầu.

"Hừ hừ ~ Vậy tớ liền miễn cưỡng tin tưởng cậu một lần đi!" Nói xong, Lạc Lạc nhận lấy bình thủy tinh từ trong tay Lăng Vu Đề .

Mở nắp chai ra, mùi máu tươi cực phẩm xộc vào mũi.

Lạc Lạc hơi nheo mắt: "Chậc chậc, Tiểu Vu, phụ thân cậu đối với cậu thật tốt! Mỗi ngày đều cho cậu uống máu tươi cực phẩm!" Lạc Lạc một mặt hâm mộ nói.

Sắc mặt Lăng Vu Đề trong nháy mắt trở nên khó coi, sau đó lại khôi phục bình thường.

Lạc Lạc không hỏi chủ nhân của máu tươi cực phẩm này là ai. Ai sẽ chuyên môn đi quan tâm nguồn gốc của đồ ăn, miễn ngon là được rồi!

Lăng Vu Đề và Lạc Lạc cùng nhau trở lại lớp học, trong trường học chỉ là không thấy một nhân loại mà thôi, cũng sẽ không khiến cho chú ý quá lớn.

Hơn nữa, mệnh lệnh giết cái nam sinh kia là Lăng Kiêu Hàn, ai lại dám nói cái gì? !

Chẳng sợ cha của nam sinh kia là thành viên cao tầng của nhân loại, thì cha của nam sinh cũng không dám nói gì!

Môn tổng hợp là huyết tộc, người sói, nhân loại học cùng nhau.

Các khóa học đặc biệt chính là mỗi chủng tộc một lớp, huyết tộc có các khóa học đặc biệt riêng, người sói và nhân loại cũng có.

Ngoại trừ nhiều thêm khoá học đặc biệt, việc học tập kiến thức cũng tương tự như các chương trình đại học ở thế giới khác.

Bởi vì sau khi đến thế giới nhiệm vụ, hệ thống của cô có thể tiếp thu toàn bộ kiến thức nơi này, cho nên Lăng Vu Đề học tập không hề áp lực gì.

Buổi trưa ở lại trường học, thẳng đến xế chiều mới tan học về nhà.

Sau khi Lăng Vu Đề chào tạm biệt Lạc Lạc, liền ngồi lên xe trở về Lăng gia.

Sau đó, Lăng Vu Đề về cơ bản đều đang vắt óc nghĩ cách làm sao để công lược Lăng Kiêu Hàn.

Chỉ là mặc kệ Lăng Vu Đề có nghĩ như thế nào, đều không thể nghĩ ra được chiến lược nào mà cô cho là khả thi!

Vừa nghĩ đến việc trở về nhà liền nhìn thấy Lăng Kiêu Hàn, Lăng Vu Đề trong lòng vậy mà có chút mâu thuẫn.

Sự mâu thuẫn này đến từ nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ thật sự là rất mâu thuẫn với Lăng Kiêu Hàn, nên Lăng Vu Đề cũng bị ảnh hưởng một chút.

Nhìn bầu trời đêm, Lăng Vu Đề chợt nhớ tới, cô tựa hồ còn không biết mức độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô là bao nhiêu!

Sau khi kiểm tra độ hảo cảm, Lăng Vu Đề kinh ngạc phát hiện, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô lại là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro