Chương 121: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Vậy mà lại có năm mươi điểm!

Bất quá ngạc nhiên cũng không duy trì bao lâu, cũng đúng, cô là người thừa kế của Lăng gia do Lăng Kiêu Hàn đích thân lựa chọn, nên độ hảo cảm đối với cô đương nhiên không có khả năng bằng không!

Hơn nữa, Lăng Kiêu Hàn là tận mắt nhìn cô lớn lên từng chút một, liền tính không chú ý đến cô quá nhiều. Bất quá nuôi một con chó còn có tình cảm, chứ đừng nói đến con gái nuôi!

Cho nên năm mươi điểm độ hảo cảm, kỳ thực cũng không nhiều lắm!

Khi xe càng ngày càng gần trang viên Lăng gia, Lăng Vu Đề lắc đầu, dứt khoát không thèm nghĩ làm sao công lược Lăng Kiêu Hàn nữa!

Dù sao huyết tộc tuổi thọ dài như vậy, có một ngày cô sẽ nghĩ ra!

Chẳng phải có câu nói: Xe tới trước núi nhất định có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng sao?

Cô nên tin vào năng lực của chính mình!

Đúng!

Vốn đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Lăng Kiêu Hàn, chỉ là sau khi trở về Lăng gia, Lăng Vu Đề mới biết được, Lăng Kiêu Hàn phải tham dự một bữa tiệc, nên sẽ không về nhà ăn cơm.

Một mình ăn xong, Lăng Vu Đề trở về phòng.

Nhìn chiếc quan tài cực kỳ sang trọng thay vì một chiếc giường được đặt trong phòng, nó bề ngoài màu đỏ rượu, nắp quan tài trí năng, bên ngoài và bên trong đều có chốt mở.

Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, Lăng Vu Đề dự định nằm vào trong quan tài ngủ.

Tuy là quan tài, nhưng nó rất lớn!

Chiều rộng khoảng một mét năm, bên dưới có lớp nệm thật dày thật mềm, nằm trên đó rất thoải mái!

Chỉ là Lăng Vu Đề ở trong quan tài trằn trọc mãi, chính là làm thế nào cũng không thể ngủ được!

Có chút buồn bực nhấn chốt mở nắp quan tài, từ bên trong quan tài ngồi dậy.

Nhìn nhìn thời gian, cô chín giờ nằm vào quan tài, ở bên trong xoay qua xoay lại, lúc này đã là mười một giờ.

Cô mặc thêm áo khoác bên ngoài chiếc váy ngủ hai dây, bước chân trần xuống đất, mở cửa đi ra ngoài.

Lăng Vu Đề đi xuống lầu, xuyên qua hành lang, đi tới hậu hoa viên.

Gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trăng hôm nay đặc biệt tròn, trong ký ức của nguyên chủ, trên Xích Huyền đại lục, mỗi buổi tối đều có nhiều sao như vậy.

Sự khác biệt duy nhất với màn đêm ở các thế giới khác là, các ngôi sao cực kỳ sáng, vô cùng nhiều, rất đẹp!

Chẳng trách nguyên chủ luôn thích nhìn bầu trời!

Xem xem, Lăng Vu Đề liền bắt đầu nghiên cứu cốt truyện một cách vô thức.

Bởi vì nguyên chủ cùng Nhạc Ninh cũng không tiếp xúc nhiều, nên Nhạc Ninh gần đây thế nào, Lăng Vu Đề là hoàn toàn không biết.

Không biết tình huống của Nhạc Ninh, cô tự nhiên cũng không có cách nào biết được cốt truyện bây giờ đã phát triển tới chỗ nào?

Nhạc Ninh và Dã Cuồng có phải đã tình cờ gặp nhau không?

Hoặc là, bọn họ có phải đã thích nhau rồi hay không?

............

"Làm sao còn chưa ngủ?" Một giọng nói sau lưng Lăng Vu Đề vang lên, Lăng Vu Đề kinh ngạc một chút, lập tức xoay người.

"Phụ thân, chào buổi tối!" Lăng Vu Đề khắc chế phân mâu thuẫn kia đối với Lăng Kiêu Hàn đến từ nguyên chủ, ngước mắt nhìn thẳng vào Lăng Kiêu Hàn. Khóe miệng hơi cong lên một độ cong rất nhỏ.

Tuy rằng cô còn chưa nghĩ ra phương pháp công lược Lăng Kiêu Hàn, nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy, cô bây giờ hẳn là nên từ từ thân cận Lăng Kiêu Hàn hơn.

Bởi vì nguyên chủ chưa bao giờ cười với Lăng Kiêu Hàn, nên nụ cười của Lăng Vu Đề tương đối thích hợp một chút.

Cũng không thể một người vốn ít nói trầm mặc, lại đột nhiên trở thành kẻ hoạt bát phải không? !

Nhìn Lăng Vu Đề cười với mình, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn nhưng là biết, con gái nuôi sợ hắn!

Chỉ là, người sợ hắn có rất nhiêu, không sợ hắn, cơ hồ không có.

"Làm sao còn chưa ngủ?" Lăng Kiêu Hàn hỏi lại một lần.

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không ngủ được."

Gió nhẹ nhàng cuốn lấy đuôi tóc của Lăng Vu Đề, mang theo chúng nhẹ nhàng nhảy múa.

Lăng Kiêu Hàn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Mười hai giờ rồi, đi ngủ đi."

Nói xong, Lăng Kiêu Hàn xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Lăng Vu Đề đứng ở tại chỗ nhìn Lăng Kiêu Hàn, không hề động.

Cô phát hiện, khi cô thực sự nhìn thẳng vào Lăng Kiêu Hàn, cô cũng không sợ Lăng Kiêu Hàn.

Có lẽ là bởi vì trong mắt Lăng Kiêu Hàn, không có ác ý.

Mâu thuẫn của nguyên chủ đối với Lăng Kiêu Hàn, cũng bị Lăng Vu Đề hoàn toàn áp xuống!

Cô cứ nhìn Lăng Kiêu Hàn, cho đến khi hắn trở lại phòng và đóng cửa lại.

Lăng Vu Đề bĩu môi, cô liền không tin Lăng Kiêu Hàn không cảm nhận được tầm mắt của cô, nhưng hắn liền là không quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, là có chút muộn, ngủ không được liền đếm cừu đi!

Bước trên sàn nhà có chút lạnh lẽo, đi về phòng.

Khi đi ngang qua phòng Lăng Kiêu Hàn, Lăng Vu Đề dừng lại một chút, sau đó nhún nhún vai rời khỏi.

Trở lại trong quan tài, Lăng Vu Đề đương nhiên không có đếm cừu, mà là nghiên cứu ký ức của nguyên chủ cùng cốt truyện của thế giới tiểu thuyết này.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lăng Kiêu Hàn tựa hồ cảm thấy nguyên chủ không quá thích hợp làm người thừa kế của Lăng gia.

Vừa vặn, mấy năm trước, trực hệ của Lăng gia, có một đứa trẻ mới sinh.

Lăng Kiêu Hàn quyết định, đổi người thừa kế.

Nhưng vì nguyên chủ đã là con gái nuôi của hắn, nên liền tính không để nguyên chủ làm người thừa kế, thì vẫn là tiểu thư của Lăng gia.

Mà bây giờ, Lăng Kiêu Hàn đang bồi dưỡng người thừa kế kia, chỉ là không có đem người đó mang về trang viên Lăng gia.

Như vậy cũng tốt, cô cũng không cần phải suy nghĩ sau này làm thế nào để giúp Lăng Kiêu Hàn quản lý Lăng gia, cô chỉ cần tập trung suy nghĩ làm cách nào để công lược Lăng Kiêu Hàn là được rồi!

Ở trong quan tài trở mình một cái, Lăng Vu Đề chợt cảm thấy buồn ngủ, chớp chớp mắt liền ngủ rồi.

Ngày thứ hai vẫn là rời giường, ăn sáng và đến trường học.

Ngày thứ ba...

Ngày thứ tư...

Ngày thứ năm...

Ngày thứ sáu...

Ngồi trên chỗ ngồi trong phòng học, Lăng Vu Đề chống cằm nhìn bầu trời đỏ rực bên ngoài.

Cô đến thế giới này đã một tuần, nhưng nhiệm vụ của cô lại một chút tiến triển cũng không có.

Tiến triển duy nhất, chính là Lăng Kiêu Hàn thấy được con gái nuôi của mình bắt đầu dần trở nên sáng sủa hơn, không còn khúm núm giống như trước nữa.

Bất quá, Lăng Kiêu Hàn tuy rằng luôn mỉm cười, nhưng hắn cũng không thích nói chuyện với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cũng không dám đột nhiên nói quá nhiều, huyết tộc đều rất nhạy cảm, cô lo lắng mặc dù có một hệ thống có thể ngăn trở năng lực đọc tâm của Lăng Kiêu Hàn, nhưng vẫn sẽ khiến cho Lăng Kiêu Hàn hoài nghi!

Nói đến dị năng, Lăng Vu Đề vẫn là rất vui vẻ.

Huyết tộc ở thế giới này là có dị năng, bao gồm: đọc tâm, thôi miên, bóp méo ký ức.

Sử dụng dị năng, phải sử dụng lên đối tượng yếu hơn mình, nếu không, dị năng sẽ bị phản phệ.

Đương nhiên, không phải huyết tộc nào cũng có dị năng.

Về cơ bản, huyết tộc mang dòng máu quý tộc sẽ có tỷ lệ có dị năng lớn hơn.

Đối với huyết tộc bình thường, xác suất có được dị năng là phi thường thấp.

Lúc trước Lăng Kiêu Hàn sẽ chọn nguyên chủ làm người thừa kế của Lăng gia, vì nguyên chủ là một huyết tộc bình thường nhưng lại có dị năng thôi miên.

Lăng Kiêu Hàn cảm thấy nguyên chủ thật bất phàm, nên liền chọn nguyên chủ.

Sau này thực tế chứng minh, Lăng Kiêu Hàn một lần duy nhất có ánh mắt không tốt, chính là chọn nguyên chủ làm người thừa kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro