Chương 132: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Mãi cho đến khi Lăng Kiêu Hàn cảm thấy Lăng Vu Đề ở trong ngực hắn có chút lâu, muốn kêu cô trở về quan tài đi ngủ, hắn mới phát hiện, Lăng Vu Đề đã sớm ở trong ngực hắn ngủ say!

Buồn cười lắc lắc đầu, Lăng Kiêu Hàn ôm ngang Lăng Vu Đề lên, sau đó đặt cô vào quan tài.

Nhìn Lăng Vu Đề đang ngủ ngon lành, Lăng Kiêu Hàn hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói một tiếng chúc ngủ ngon, rồi đóng nắp quan tài lại.

Thời gian luôn là trong lúc lơ đãng trôi đi, Lạc Lạc bởi vì có Lăng Vu Đề làm bạn, tâm tình đã khôi phục không ít!

Có đôi khi, Lăng Vu Đề sẽ âm thầm may mắn, may mắn , Lạc Lạc cùng bạn trai nhân loại kia quen nhau chưa được bao lâu, cũng không có hẹn hò bao lâu!

Nếu không nhân loại kia chết, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến Lạc Lạc, Lăng Vu Đề nghĩ, có lẽ Lạc Lạc sẽ dễ dàng buông tay nhân loại kia hơn!

Hôm nay là ngày Nhạc Ninh và Mộ Phong đính hôn, địa điểm tổ chức lễ đính hôn được sắp xếp tại Mộ gia.

Lăng Vu Đề mặc lễ phục là một chiếc váy đuôi cá dài đến sàn, lộ lưng, có đính kim cương màu xám bạc, tóc được buộc cao, để lại hai lọn tóc xoăn xõa xuống hai bên gò má.

Lần này cô ấy trang điểm màu khói, trên lỗ tai đeo chiếc khuyên tai hình chữ nhật được làm bằng kim cương màu đen có kích thước bằng ngón tay cái.

Tô son màu đỏ rực, Lăng Vu Đề mỉm cười với chính mình trong gương.

Ánh mắt Lăng Vu Đề lóe lên, cô vì sao lại cảm thấy ánh mắt này có một loại mị lực chúng sinh đâu?!

Khụ khụ~ Cô có nên đổi một cách trang điểm khác hay không?

Đúng lúc Lăng Vu Đề chuẩn bị kêu thợ trang điểm tẩy trang cho cô rồi trang điểm lại một lần, thì một người hầu đi lên nói: "Gia chủ hỏi đại tiểu thư ngài xong chưa? Sắp muộn rồi! "

Lăng Vu Đề nhìn nhìn đồng hồ, bởi vì cô dành rất nhiều thời gian để thay đồ, Lăng Kiêu Hàn đã ở dưới lầu đợi cô rất lâu!

Lại nhìn mình trong gương, Lăng Vu Đề chu chu miệng: "Xong rồi, tôi bây giờ liền xuống ngay!"

Nhận lấy túi cầm tay người hầu đưa tới, Lăng Vu Đề đi giày cao gót mười centimet bước ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cầu thang, Lăng Kiêu Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đứng dậy khỏi ghế sofa, tầm mắt nhìn về phía cầu thang, liền nhìn thấy Lăng Vu Đề đã đi xuống.

Cô đứng ở đó, nhìn hắn bằng đôi mắt được vẽ bằng màu khói.

Trong nháy mắt kia, Lăng Kiêu Hàn phảng phất giống như bị trúng định thân thuật, liền cứ như vậy ngơ ngác nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề bước xuống bậc thang cuối cùng, sau đó đi về phía Lăng Kiêu Hàn.

"Kiêu Hàn, ta có đẹp không?" Lăng Kiêu Hàn rất cao, Lăng Vu Đề cho dù đã đi giày cao gót mười centimet cũng mới chỉ chạm đến cằm hắn!

Lăng Kiêu Hàn gật đầu: "Ừm, Tiểu Vu rất xinh đẹp! Chỉ là hoá trang này, có phải quá ..." gợi cảm hay không?

Lúc trước khi Lăng Vu Đề mặc thử chiếc váy này, Lăng Kiêu Hàn cũng không nghĩ nó quá gợi cảm, chỉ là bây giờ Lăng Vu Đề lại trang điểm như thế này, màu khói mê người, hơn nữa cộng thêm ngực lộ ra một chút như vậy.

Lăng Kiêu Hàn thực sự cảm thấy rất gợi cảm!

Lăng Vu Đề bĩu môi: "Quá cái gì?! Quá xấu sao?!"

"Không, không phải, rất xinh đẹp! Chính là cảm thấy, rất, thành thục, không thích hợp tuổi này của Tiểu Vu!" Nhìn thấy Lăng Vu Đề có dấu hiệu tức giận, Lăng Kiêu Hàn vội vàng giải thích.

Lăng Vu Đề gật đầu đồng ý: "Ta cũng cảm thấy có chút thành thục, nhưng chúng ta sắp muộn rồi, quên đi! Đi thôi!"

Nói xong, Lăng Vu Đề liền kéo tay Lăng Kiêu Hàn đi ra cửa.

Hôm nay Lăng Kiêu Hàn mặc một bộ vest màu xám bạc cùng màu với váy của Lăng Vu Đề, túi trước ngực, có một bông hoa hồng màu tím.

Thời điểm đến trang viên của Mộ gia, lễ đính hôn còn chưa bắt đầu.

Lăng Kiêu Hàn dẫn Lăng Vu Đề đến chúc mừng Nhạc Ninh và Mộ Phong, bởi vì Mộ Phong đang bận chào hỏi những vị khách khác.

Vì vậy, đối với Lăng Kiêu Hàn, người mà anh coi như anh em, anh trực tiếp để Lăng Kiêu Hàn tuỳ ý.

Nhìn Mộ Phong một mặt vui vẻ, Lăng Vu Đề không biết sau khi Dã Cuồng mang Nhạc Ninh rời đi, Mộ Phong sẽ có biểu hiện gì.

Bởi vì có rất nhiều người tới chào hỏi Lăng Kiêu Hàn, Lăng Vu Đề lười xã giao nói với Lăng Kiêu Hàn một tiếng, rồi chuẩn bị tự tìm một góc đợi.

Nghe nói hậu hoa viên của Mộ gia, trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm!

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề chuẩn bị đi hậu hoa viên đi dạo một chút.

Ngay lúc Lăng Vu Đề đang định tìm một người hỏi hậu hoa viên ở đâu, thì một 'người' cao ít nhất hai mét từ ngoài cổng hùng hổ đi vào.

Trên người cậu có mùi đặc trưng của người sói, nên ngay khi cậu vừa bước vào, những huyết tộc kia liền một mặt kinh ngạc nhìn cậu.

Kinh ngạc sao người sói lại có thể vào đây!

Người sói kia dung mạo rất đẹp trai, khác với sự quyến rũ của Lăng Kiêu Hàn, khác với tinh thần phấn chấn bồng bột của Mộ Phong, ngũ quan của cậu cương nghị, làn da màu đồng.

Quần áo bị cơ bắp trên người nâng lên, làm cho người ta vừa nhìn liền biết, cậu rất lực lưỡng! !

Lăng Vu Đề đoán, người sói này, có phải chính là Dã Cuồng kia hay không?

Vì tò mò, nên Lăng Vu Đề liền cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Dã Cuồng.

Dã Cuồng đang tìm kiếm chung quanh, theo tầm mắt của Lăng Vu Đề, bỗng chốc liền nhìn thấy cô.

Thân thể Dã Cuồng dừng lại một chút, cậu trực tiếp đi thẳng về phía Lăng Vu Đề.

Cậu bước đi rất nhanh, dùng lực cũng rất lớn, mỗi một bước đi, đều làm cho người ta cảm thấy sàn nhà đều đang rung chuyển.

Dã Cuồng đi chỗ nào, những huyết tộc kia đều bị khí thế của cậu trấn áp, trực tiếp nhường ra một con đường.

Nhìn thấy Dã Cuồng đi về phía mình, Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Dã Cuồng đã không thèm giải thích gì kéo lấy cổ tay của cô, nói ba chữ: "Đi theo anh!" Liền kéo Lăng Vu Đề đi về phía cửa.

Lăng Vu Đề choáng váng, cô là thật sự choáng váng!

Người sói này là Dã Cuồng sao? Phải không phải không?

Nhưng cậu không phải tới tìm Nhạc Ninh sao? Tại sao lại kéo cô đi?

Ưm... Dã Cuồng này sẽ không phải là nhận nhầm cô thành Nhạc Ninh đi? !

Ngay lúc Lăng Vu Đề muốn thoát ra khỏi bàn tay giống như gọng sắt của Dã Cuồng, một cơn gió mạnh mẽ thổi qua gò má Lăng Vu Đề .

Ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền bị ôm vào lòng.

Chờ Lăng Vu Đề phản ứng tới, cô đã ở trong ngực của Lăng Kiêu Hàn, mà Dã Cuồng vừa nãy còn đang lôi kéo cô, ngã trên mặt đất.

Lăng Kiêu Hàn cúi đầu nhìn xuống Dã Cuồng đang giãy giụa trên mặt đất: "Người của tôi, là cậu có thể tuỳ tiện mang đi sao?!"

Một câu nói, Lăng Vu Đề cảm thấy Lăng Kiêu Hàn mặc kệ là khí chất, năng lực hay khi thế, đã hoàn toàn đánh bại nam chính Dã Cuồng này nha!

Tuy rằng không muốn háo sắc, nhưng là, Lăng Kiêu Hàn ... thực sự rất đẹp trai!

Dã Cuồng đập một chưởng xuống sàn, khiến sàn đá cẩm thạch trực tiếp bị nứt ra.

Cậu hét lớn một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy.

Dã Cuồng thở hổn hển, gầm gừ trong cổ họng, mắt sói tràn ngập căm tức nhìn Lăng Kiêu Hàn.

"Cô ấy là của tôi!" Dã Cuồng gầm lên.

Lăng Kiêu Hàn vẫn mang theo nụ cười tà ác đứng ở nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro