Chương 143: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Huyết tộc hắn phái đi tìm Lăng Vu Đề thực sự còn không có chút tin tức gì.

Lăng Kiêu Hàn đoán, Lăng Vu Đề thật có thể là đã chết.

Để Lăng Kiêu Hàn nghi hoặc là, làm thế nào mà Lăng Vu Đề lại có được ký ức của con gái nuôi của mình? !

Hăn không phải là chưa thử Lăng Vu Đề, chỉ là lần nào, hắn hỏi cái gì, Lăng Vu Đề đều trả lời một cách hoàn hảo, hơn nữa không chút do dự!

Lăng Kiêu Hàn thở dài một hơi, nâng tay ấn vào thái dương.

Cảm giác bị lừa gạt, thật không dễ chịu chút nào!

Hắn thực sự rất ghét cảm giác này!

Lừa dối hắn lại là huyết tộc mà hắn quan tâm, xem như người thân!

Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra, trong con ngươi màu đỏ, bộc phát ra chính là lửa giận!

Đồng thời, còn có kiêng kị với Ẩn tộc, trong Ẩn tộc, rốt cuộc có loại dị năng gì?

Có thể đoạt đi tất cả ký ức của một người? !

Chẳng lẽ, so với dị năng thôi miên còn mạnh mẽ hơn? !

Mặc kệ thế nào, lúc này Lăng Vu Đề đã bị Lăng Kiêu Hàn tạm thời gán cho cái mác Ẩn tộc.

Lăng Vu Đề ở nhà chị Đổng ba ngày.

Trong ba ngày này, cô mới biết được, chồng của chị Đổng là huyết tộc.

Khi đó, họ muốn ở bên nhau, nhưng bị hai bên gia đình ngăn cản.

Sau đó, họ quyết định muốn ở bên nhau, liền bỏ trốn đến sống ở nơi vắng vẻ hẻo lánh này.

Cho đến sau này, trước khi đứa con của họ chào đời, một tai nạn ngoài ý muốn đã cướp đi mạng sống của chồng chị ấy.

Về phần là tai nạn ngoài ý muốn nào có thể khiến cho một huyết tộc mất mạng, chị Đổng không nói, Lăng Vu Đề cũng liền không hỏi.

Sau đó, chị Đổng mang theo con gái có huyết mạch huyết tộc nhiều hơn một chút sống ở nơi này.

Sáng sớm ngày thứ tư, Lăng Vu Đề cuối cùng cũng nói lời từ biệt với chị Đổng.

Chị Đổng nuôi một đứa bé huyết tộc đã thật không dễ dàng, tuy ba bữa mỗi ngày đều là máu bình thường, nhưng vẫn tốn rất nhiều tiền.

Thời điểm cuộc sống khó khăn, chị Đổng đều là tự rút máu của chính mình cho đứa bé uống.

Lăng Vu Đề làm sao còn không biết xấu hổ tiếp tục làm phiền người khác!

Hơn nữa, thân thể của cô bây giờ đã gần như khôi phục lại, cho dù gặp phải nguy hiểm, khả năng chạy trốn vẫn là có!

Chị Đổng thuyết phục Lăng Vu Đề một chút, sau đó mới nói mời cô đến thăm họ khi có thời gian.

Lăng Vu Đề đồng ý, cô đem khuyên tai cùng vòng cổ kim cương lúc trước ở trên người đưa cho chị Đổng làm thù lao cho những ngày này.

Chị Đổng không nhận, Lăng Vu Đề chỉ có thể giấu chúng dưới gối nơi cô ngủ.

Sau khi từ biệt chị Đổng và đứa bé, Lăng Vu Đề bước đi không mục đích trên đường.

Cô kỳ thực cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, chỉ là cảm thấy không nên tiếp tục ở nhà chị Đổng.

Bây giờ về Lăng gia? Có lẽ Lăng Kiêu Hàn sẽ trực tiếp moi tim của cô ra bóp nát đi! !

Như vậy cô nên đi đâu?

Nhà Mộ Phong? Không có khả năng!

Mộ Phong và Lăng Kiêu Hàn có mối quan hệ tốt như vậy, nếu cô đến nhà của Mộ Phong, Lăng Kiêu Hàn khẳng định chưa tới nửa giờ liền biết!

Lăng Vu Đề khẽ thở dài, bước chân càng lúc càng chậm...

Đột nhiên, Lăng Vu Đề trước mắt sáng ngời, cô nghĩ ra mình muốn đi đâu rồi!

Dã gia!

Không sai, chính là gia tộc người sói Dã gia!

Nếu không phải vì Dã Cuồng, cô cũng sẽ không bị Lăng Kiêu Hàn 'xác định' cô không phải Lăng Vu Đề thật sự!

Cho nên, đây là Dã Cuồng nợ cô!

Cô có lý do rất chính đáng, để Dã Cuồng thu lưu cô!

Sau khi quyết định xong, Lăng Vu Đề liền chạy thẳng về phía Dã gia.

Không thể không cảm thán, huyết tộc thật tốt!

Tốc độ thực sự là... tuyệt vời!

Dã gia kỳ thực cách Lăng gia khá xa, Lăng gia ở thành Nam, Dã gia ở thành Bắc.

Vì vậy, mặc dù Lăng Vu Đề tốc độ không hề chậm, vẫn phải mất hơn ba giờ, mới đến được trang viên của Dã gia.

Trang viên chính của Dã gia có diện tích rất rộng lớn, khác hẳn với trang viên của Lăng gia, Nhạc gia và Mộ gia sang trọng tinh xảo.

Dã gia muốn chính là rộng rãi, to lớn!

Còn chưa kịp bấm chuông cửa Dã gia, một người hầu từ bên trong đi tới trước cánh cửa chạm rỗng hỏi cô: "Cô tìm ai?"

Giọng điệu của nữ giúp việc người sói này không được tốt lắm, có lẽ bởi vì cô là huyết tộc.

Lăng Vu Đề tâm tình còn có chút không tốt!

Cô lạnh lùng nhìn nữ giúp việc: "Gọi Dã Cuồng ra đây!"

"Cô cho rằng cô là ai? Muốn thiếu gia của chúng tôi đi ra, thiếu gia của chúng tôi liền phải đi ra!?" Trong mắt nữ giúp việc tràn đầy khinh thường Lăng Vu Đề .

Ai nha ~ còn khinh thường cô? !

Lăng Vu Đề cảm thấy, sự kiên nhẫn hiện tại của mình thật sự có hạn!

Lười nói nhảm với người hầu, Lăng Vu Đề nhìn nhìn độ cao của cánh cổng, suy nghĩ một chút liền leo lên cánh cửa nhảy vào.

Nữ giúp việc kia bị kinh ngạc, gầm lên một tiếng, rồi tấn công Lăng Vu Đề.

Thân là huyết tộc, Lăng Vu Đề cũng không phải ăn chay!

Hơn nữa, cô còn có dị năng hệ thuỷ cấp bốn!

Cô ấy vẫn chưa quên, mình có thể sử dụng ở thế giới khác! !

Lăng Vu Đề trực tiếp ngưng tụ hai mũi tên nước, cắm một mũi tên lên vai nữ giúp việc người sói kia.

Dị năng hệ thuỷ cấp bốn không hề yếu đi, lực tác động của hai mũi tên nước là rất mạnh, nữ giúp việc bị mũi tên nước đẩy về phía sau thật xa mới ngã trên mặt đất.

Sau đó, mũi tên nước liền biến thành nước, nhuốm vào máu trên vai nữ giúp việc rồi chảy xuống đất.

Dã gia không phải chỉ có một người giúp việc, cho nên rất nhanh, hơn chục người sói đã vây quanh Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề không chút nào luống cuống, cô chỉ lạnh lùng nhìn đám người sói: "Nếu muốn có kết cục giống cô ta, thì cứ lên đây, bổn tiểu thư sẽ thưởng cho các người! Nếu các người không muốn, thì gọi Dã Cuồng lăn ra đây cho bổn tiểu thư!"

Cô chỉ vào nữ giúp việc đang nằm rên rỉ trên mặt, và đe dọa đám người sói này.

Trên thực tế, cô đương nhiên không có khả năng đối phó với nhiều người sói như vậy, nhưng là, thua người không thua trận nha!

Cho nên, cô nhất định phải dùng khí thế của mình, áp đảo những người sói này!

Quả nhiên, sau khi Lăng Vu Đề nói xong ngoan thoại, đám người sói này có chút khiếp sợ lùi về sau nửa bước.

"Khẩu khi thật lớn, một huyết tộc, cũng dám chạy đến địa bàn của tộc người sói Dã gia kiêu ngạo, ai cho ngươi dũng khí!"

Một thanh âm hùng hậu ở phía sau những người sói kia vang lên.

Những người sói kia tự giác lui ra phía sau, nhường ra một lối đi.

Lăng Vu Đề nhìn thấy một người sói dáng người cao lớn, tóc đã có một chút trắng, thoạt nhìn tuổi đã cao đi ra.

Người sói khác với huyết tộc có sinh mệnh vô tận, người sói là có tuổi thọ, sống lâu nhất có thể sống được một nghìn năm, thấp nhất có thể sống được tám trăm năm.

Bất quá, khả năng sinh sản của người sói cao hơn huyết tộc rất nhiều, bằng không, Dã Cuồng cũng không thể nhanh như vậy liền làm cho Nhạc Ninh có thai!

Lão người sói lạnh lùng nhìn Lăng Vu Đề, sau khi nhìn thấy diện mạo của Lăng Vu Đề, lão người sói nở một nụ cười: "Dung mạo của cô rất giống Nhạc Ninh, là em gái của Nhạc Ninh sao?"

Nụ cười của lão người sói không mấy thân thiện, Lăng Vu Đề nhìn thấy ở trong mắt ông ta có chán ghét.

Lăng Vu Đề khóe miệng nhếch lên, bắt chước dáng vẻ của Lăng Kiêu Hàn, nhếch lên một nụ cười tà mị: "Tôi là ai, không cần ông quản,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro