Chương 144: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tôi chỉ tới đây để tìm Dã Cuồng, gọi Dã Cuồng ra đây! "

"Thật là một nha đầu cuồng vọng! Có bản lĩnh, thì cứ xông vào Dã gia của ta, tìm Dã Cuồng đi!" Người sói già quát.

Lăng Vu Đề cả người đều cảnh giác lên, lo lắng ngay sau đó, những người sói này sẽ xông lên.

Bất quá, không chờ những người sói này đến tấn công cô, Dã Cuồng đã tự mình đi ra.

"Cô, cô chính là, chính là..."

Dã Cuồng chỉ vào Lăng Vu Đề, nửa ngày cũng không nói ra tên cô được, bởi vì cậu căn bản không biết tên của Lăng Vu Đề.

"Lăng Vu Đề!" Nói xong, Lăng Vu Đề còn trừng mắt nhìn Dã Cuồng một cái!

"A ~ Thì ra cô tên là Lăng Vu Đề! Xin chào, cô đến tìm tôi có chuyện gì không?" Dã Cuồng nở một nụ cười thân thiện với Lăng Vu Đề.

"Đương nhiên là có! Đi ra ngoài với tôi!" Nói xong, Lăng Vu Đề liền kéo cánh tay Dã Cuồng đi ra ngoài cửa.

Dã Cuồng cũng không từ chối, thậm chí còn chủ động mở cửa giúp Lăng Vu Đề, đi ra ngoài cùng cô.

Người sói già ở phía sau thấy vậy, trong ánh mắt gần như bốc ra ngọn lửa: "Dã Cuồng cháu cái tiểu tử thối, quay lại cho ta!"

Nghe được tiếng rống, Dã Cuồng cũng không quay đầu lại, chỉ xua tay nói: "Lát nữa cháu quay lại!"

Người sói già tức đến giậm chân!

Lăng Vu Đề không kéo Dã Cuồng đi xa lắm, chỉ đi đến một rừng cây cạnh trang viên Dã gia, rồi dừng lại.

Dã Cuồng vẫn là một mặt ý cười, cậu cười rộ lên giống như một cậu nhóc lớn, còn rất đẹp trai.

Lăng Vu Đề lại không có chút hảo cảm nào với cậu, không có biện pháp, đều vì Dã Cuồng, cô mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay!

"Ngày đó cảm ơn cô đã đến sân bay ngăn cản tôi, bằng không, tôi liền thật sự sẽ rời đi, tôi dám cam đoan, đến lúc đó người hối hận sẽ là tôi! Ninh Ninh bây giờ mặc dù còn chưa có tha thứ cho tôi, nhưng tôi tin rằng, cô ấy chẳng mấy chốc sẽ tha thứ cho tôi! Cô ..."

"Anh là ổn rồi, quay lại với Nhạc Ninh rồi! Nhưng tôi bởi vì anh, mà không ổn chút nào!!!"

Lăng Vu Đề không có tâm tình đi nghe Dã Cuồng cùng Nhạc Ninh thế nào, trực tiếp mở miệng ngắt lời cậu.

Dã Cuồng ngẩn người, lập tức thân thiết hỏi: "Cô sao vậy?! Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?!"

Lăng Vu Đề cảm thấy mình không nên mất bình tĩnh, sau khi hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc, Lăng Vu Đề mới nói.

"Tôi hiện tại không có nhà để về, bởi vì ngày hôm đó ra sân bay tìm anh, bị cha nuôi của tôi nhìn thấy. Hắn nghi ngờ tôi là Ẩn tộc, mặc kệ tôi có giải thích thế nào, hắn đều không tin, thậm chí cho rằng tôi không phải con gái nuôi của hắn. Lúc đó, nếu tôi không chạy nhanh một chút mà nói, có lẽ tôi sẽ bị hắn giết chết, nhưng tôi chạy thoát, hắn liền càng thêm tin tưởng tôi là Ẩn tộc.

"Ẩn tộc?!" Dã Cuồng khẽ cau mày: "Sao cha nuôi của cô lại có thể cho rằng cô là Ẩn tộc? Hắn sẽ không phải nghi ngờ Dã gia của tôi cũng là Ẩn tộc đi?!"

Thân là nam chính, Dã Cuồng cũng không phải kẻ ngốc.

Tuy rằng bây giờ cậu còn chưa đủ trưởng thành, nhưng cũng không phải là kẻ yếu, bằng không Nhạc Ninh làm sao có thể coi trọng cậu?

Lăng Vu Đề chỉ đến sân bay tìm cậu, Lăng Kiêu Hàn liền nghi ngờ Lăng Vu Đề là Ẩn tộc.

Như vậy, Lăng Kiêu Hàn nhất định nghi ngờ Dã gia của cậu cũng là Ẩn tộc!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Có lẽ là vậy."

"Vậy, cô bây giờ chẳng phải là không thể lộ diện? Cha nuôi của cô nhất định đang tra tìm tung tích của cô khắp nơi!" Dã Cuồng nói.

Sau đó cậu nói thêm: "Nếu không, cô ở lại Dã gia đi. Cho dù cha nuôi của cô có tài giỏi đến đâu, chắc là sẽ không xông vào Dã gia để bắt cô!"

Lăng Vu Đề muốn chính là những lời này!

Mục đích cô đến đây vốn muốn để Dã Cuồng cho cô một nơi ở tạm thời, nhưng bây giờ Dã Cuồng không chờ cô mở miệng đã chủ động mời cô, đó là không thể tốt hơn!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Được, tôi cũng sẽ không ở chỗ này quá lâu, chỉ cần tìm được biện pháp chứng minh thân phận của tôi, tôi liền sẽ rời đi."

Dã Cuồng nhếch môi ha ha cười, sau đó vỗ vỗ vai Lăng Vu Đề: "Cô như vậy coi như là tôi làm hại, đừng khách sáo, cô muốn ở chỗ này bao lâu cũng được!"

Lăng Vu Đề bị Dã Cuồng vỗ suýt chút nữa ngã xuống đất, trừng mắt nhìn Dã Cuồng một cái, Dã Cuồng tưởng cô cũng là người sói giống mình sao!

Sau khi đàm phán xong xuôi, Lăng Vu Đề đi theo Dã Cuồng trở về trang viên Dã gia.

Lần này Dã Cuồng đích thân lên tiếng, Lăng Vu Đề là khách quý của Dã gia, không cho chậm trễ!

Thiếu gia đã nói như vậy, những người giúp việc đó còn dám nói gì nữa?

Chỉ là, các trưởng bối của Dã gia không đồng ý.

Người vừa nãy đi ra là ông nội của Dã Cuồng, ông ta lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dành cho người có địa vị cao ở trong phòng khách, lạnh lùng trừng Lăng Vu Đề.

Trong nhà Dã Cuồng có rất nhiều họ hàng, đã được nhắc đến trong tiểu thuyết.

Những người sói đó ngồi trên ghế sofa, một đám ánh mắt không tốt nhìn Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề hoàn toàn không để ý, coi bọn họ giống như không khí.

Cô cũng không giả vờ thân thiện chào hỏi những người sói này, Dã gia có rất nhiều nữ nhân, cháu chắt đồng lứa, ông nội Dã chỉ có một đứa cháu trai là Dã Cuồng, nên mới bảo vệ Dã Cuồng tốt như vậy.

Về phần những nữ người sói này của Dã gia, bởi vì xem qua cốt truyện, nên Lăng Vu Đề thực sự không có hảo cảm với họ.

Cô tới đây cũng không phải muốn nịnh nọt ai, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng bản thân phải mỉm cười nghênh đón.

Lăng Vu Đề chỉ nghiêng đầu nhìn Dã Cuồng: "Tôi nghỉ ngơi ở đâu? Hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi. Đúng rồi, tôi muốn máu tươi cực phẩm. Nếu không có, thượng phẩm cũng được, mấy ngày nay tôi uống đều là máu phổ thông, thật sự đủ rồi."

Dã Cuồng cũng không thèm để ý Lăng Vu Đề không khách khí, ngược lại cảm thấy Lăng Vu Đề coi mình như người nhà mới nói với cậu như vậy, cho nên cậu vẫn rất vui vẻ!

Dã Cuồng gật gật đầu: "Không thành vấn đề, đi theo tôi, tôi dẫn cô về phòng trước, sau đó kêu người chuẩn bị máu tươi cực phẩm."

Nói xong, Dã Cuồng đang định dẫn Lăng Vu Đề tới phòng cho khách nghỉ ngơi.

Vừa mới quay người, ông nội Dã liền nhịn không được: "Đứng lại!" Giọng nói của ông nội Dã rất lớn, đặc biệt là trong phòng khách, quả thực đinh tai nhức óc!

Dã Cuồng nhưng là rất quen với giọng nói của ông nội mình, cậu quay đầu, một mặt khó hiểu nhìn ông nội nhà mình, phảng phất là thật không biết tại sao trong giọng nói của ông nội Dã lại tràn đầy tức giận.

"Ông nội, có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì vậy?! Cháu cái tiểu tử thối hỏi ta có chuyện gì vậy?! Trước đây mang một huyết tộc về còn chưa tính, bây giờ lại mang một huyết tộc khác về?! Cháu định làm gì?! Muốn đem Dã gia biến thành lãnh địa của huyết tộc sao?" Ông nội Dã hét lên.

Một nữ người sói bên cạnh ăn mặc quý khí cũng nhìn Dã Cuồng với vẻ mặt trách cứ: "Đúng vậy! Cuồng nhi, con cũng không còn nhỏ nữa! Lúc trước an bài cho con các tiểu thư thế gia con không thích, vậy cũng không sao. Con muốn tìm một người sói gia cảnh bình thường mẹ cũng không để ý, chỉ là, làm sao con liền cố tình thích huyết tộc?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Dã Cuồng tựa hồ có chút không kiên nhẫn, cau mày, hơi tức giận nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro