Chương 149: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lăng Vu Đề nhớ rằng trong cốt truyện có nói rằng, tộc trưởng của Ẩn tộc - Ẩn Hoán, đã trở thành tộc trưởng của Ẩn tộc khi mới tám tuổi.

Bởi vì cha là tộc trưởng Ẩn tộc ngoài ý muốn bỏ mình, Ẩn Hoán có song hệ dị năng, đáp ứng yêu cầu của tộc nhân, trở thành tộc trưởng.

Ẩn Hoán cũng không làm các thành viên trong tộc thất vọng, cứ việc tuổi còn nhỏ, lại phi thường thông minh, có dũng có mưu.

Vì vậy, có thể nói các tộc nhân đều vô cùng kính sợ Ẩn Hoán!

Trong cốt truyện có đề cập rằng Ẩn Hoán sống trong một ngôi nhà trên cây ở trung tâm.

Việc Lăng Vu Đề phải làm bây giờ, chính là đi đến ngôi nhà trên cây đó, thành công bắt cóc Ẩn Hoán. Nếu có thể, trực tiếp giết chết cậu ta!

Tuy rằng Ẩn Hoán bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười tuổi!

Nhưng Lăng Vu Đề biết, Ẩn Hoán tuyệt đối không đơn giản như một đứa trẻ bình thường.

Trong cốt truyện có nhắc tới một điểm phi thường quan trọng, Lăng Vu Đề không có bỏ qua.

Đó là, cha của Ẩn Hoán không phải ngoài ý muốn chết đi, mà là bị chính Ẩn Hoán, tự tay giết chết!

Điểm này, đủ để thấy được, năng lực của Ẩn Hoán!

Vì vậy, Lăng Vu Đề tính toán, chỉ cần vừa nhìn thấy Ẩn Hoán, liền trực tiếp xuống tay, giết cậu ta trở tay không kịp!

Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía Dã Cuồng: "Dựa theo ngày hôm qua nói, mọi người trước tiên lắp đặt bom, sau đó lẻn vào phòng trưởng lão, tôi sẽ đi đến phòng của tộc trưởng! Nhìn thời gian, trong vòng nửa tiếng phải rút lui!"

Thế giới này không có bom, lần này chuẩn bị bom là do Lăng Vu Đề dùng phần thưởng cho nhiệm vụ lần này đổi với Hiệp Hội Vị Diện.

Quả bom này là loại bom tiên tiến nhất của Hiệp Hội Vị Diện. Chỉ cần một viên có trọng lượng như một quả cầu thủy tinh nhỏ, liền có thể nổ tung một toà nhà.

Lăng Vu Đề nghĩ tới là, trước tiên giết chết các trưởng lão cùng tộc trưởng của Ẩn tộc, sau đó cho nổ tung đại bản doanh của Ẩn tộc, để tránh những rắc rối sau này!

Nói xong, Lăng Vu Đề lại nhìn về phía Lạc Lạc: "Lạc Lạc, cậu trốn ở đây trước đi, nếu phát hiện có gì bất thường, thì bấm thiết bị báo động, biết không?"

Đây là nhiệm vụ tương đối an toàn Lăng Vu Đề sắp xếp cho Lạc Lạc, sau khi nhấn thiết bị báo động, chuông cảnh báo bên hông mỗi người bọn họ sẽ rung lên, như vậy họ có thể nhận được nhắc nhở, kịp thời rời khỏi.

Lạc Lạc dùng sức gật gật đầu, nắm thật chặt thiết bị báo động, nhìn Lăng Vu Đề : "Tiểu Vu, cậu, cậu nhất định phải chú ý an toàn, bình an trở về!"

Mặc dù Lạc Lạc là huyết tộc quý tộc, nhưng cô ấy không có dị năng, nên là người yếu nhất trong số mười người.

Đây cũng là lý do tại sao Lăng Vu Đề sẽ lo lắng cho Lạc Lạc như vậy!

Lăng Vu Đề gật đầu, cong khóe môi mỉm cười với Lạc Lạc: "Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không có việc gì!"

Nói xong, cô gật đầu với Dã Cuồng và Nhạc Ninh, sau đó không chút do dự tiến vào bên trong đại bản doanh của Ẩn tộc.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, mục tiêu phi thường rõ ràng, chính là ngôi nhà trên cây của tộc trưởng!

Nhìn thấy Lăng Vu Đề cũng không quay đầu lại mà rời đi, thậm chí cũng không liếc hắn một cái!

Nhìn Lăng Vu Đề đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Lăng Kiêu Hàn luôn cảm thấy, khoảnh khắc hắn đưa tay cắm vào trái tim cô, cũng đang chầm chậm mất đi cô!

Lăng Kiêu Hàn cũng không biết, hắn vì sao lại đau buồn như vậy?

Lúc này, cũng không có thời gian để hắn suy nghĩ về điều đó.

Vì đêm qua đều đã phân công nhiệm vụ riêng, nên Dã Cuồng ra lệnh một tiếng, mọi người liền đi thực hiện nhiệm vụ của mình.

Ngôi nhà trên cây của trưởng lão mà Lăng Kiêu Hàn muốn đến, kỳ thực cách rất gần với ngôi nhà trên cây của Ẩn Hoán, vừa nãy Lăng Vu Đề hoàn toàn có thể đi cùng Lăng Kiêu Hàn.

Chỉ là Lăng Vu Đề cũng không biết thế nào, trong lòng đối với Lăng Kiêu Hàn luôn là nghẹn một hơi, cho nên cô không muốn để ý nhiều tới Lăng Kiêu Hàn.

Lăng Kiêu Hàn có năng lực rất mạnh, nên động tác của hắn sạch sẽ lưu loát nhất trong số mọi người.

Lăng Vu Đề không biết Lăng Kiêu Hàn bên kia thế nào, cô lẻn vào ngôi nhà trên cây nơi Ẩn Hoán ở.

Ngôi nhà trên cây của Ẩn Hoán rất đơn giản, trông giống như một căn phòng với hai phòng ngủ, tất cả đồ đạc đều làm bằng gỗ, cổ kính.

Trong phòng khách không có ai, Lăng Vu Đề bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.

Hai cái cửa phòng đều mở ra, Lăng Vu Đề dán vào vách tường, đi đến trước một cái cửa phòng, cảnh giác nhìn vào.

Bên trong thoạt nhìn là một cái thư phòng, chính là có rất nhiều giá sách lớn, trên đó chứa đầy sách.

Không có ai!

Lăng Vu Đề hít sâu vài hơi, nhịp tim của cô lúc này nhanh đến không được, phảng phất tiếng tim đập đều có thể nghe rõ ràng.

Chuẩn bị bắn mũi tên nước bất cứ lúc nào, Lăng Vu Đề chuyển sang một căn phòng khác.

Đó là một phòng ngủ đơn giản, trên giường gỗ trải ga giường và chăn bông màu trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ.

Cửa sổ không đóng, tấm rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay.

Vẫn không có ai!

Lăng Vu Đề nhíu mày, cô sẽ không phải là xui xẻo như vậy, đến đúng lúc Ẩn Hoán không ở đây đi? !

Vừa mới muốn xoay người, chuẩn bị tạm thời rút lui, một đứa bé trai đứng ở trong phòng khách, bình tĩnh nhìn cô.

Đứa bé trai nghiêng nghiêng đầu, trên khuôn mặt tinh xảo nở một nụ cười: "Cô là ai?"

Đứa bé trai có giọng nói rất êm tai, ánh mắt trong veo, làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái, liền sẽ không nhịn được sinh ra hảo cảm.

Lăng Vu Đề nhìn đứa bé trai, có chút kinh ngạc.

Đứa bé trai này, đứa bé trai này chính là Ẩn Hoán?

Nhưng là, Ẩn Hoán không phải một mắt sao?

Đứa bé trai trước mặt, hai mắt đầy đủ, hơn nữa phi thường dễ nhìn!

Lăng Vu Đề không dám xác định, đứa bé trai thoạt nhìn giống như thiên sứ này có phải là Ẩn Hoán hay không!

"Cậu, là tộc trưởng?" Lăng Vu Đề nuốt nước miếng, hỏi.

Đứa bé trai chớp chớp mắt, sau đó gật đầu: "Cô không biết tôi sao? Cô không phải là Ẩn tộc sao? Cô tới đây khi nào?!"

Đôi mắt của Ẩn Hoán nhìn thẳng vào Lăng Vu Đề, và Lăng Vu Đề nhìn thẳng vào mắt Ẩn Hoán.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lăng Vu Đề vậy mà cảm thấy được trong mắt Ẩn Hoán có một sức hấp dẫn không thể giải thích được, khiến cô không thể rời tầm mắt.

Đầu bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ.

Trong trời đất, trừ bỏ ánh mắt của Ẩn Hoán, cô không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

"Tôi, biết cậu...Tôi, không phải là Ẩn tộc...Tôi, ưm ——"

Lăng Vu Đề cảm thấy miệng mình không chịu khống chế, bắt đầu trả lời những câu hỏi của Ẩn Hoán.

Sau đó, Lăng Vu Đề cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, đau đớn làm cô thức tỉnh một chút.

Lăng Vu Đề tỉnh táo một chút, biết rằng Ẩn Hoán nhất định đã sử dụng dị năng thôi miên với cô.

Quả nhiên không hổ là nhân vật BOSS phản diện! Cô cũng là dị năng thôi miên, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải lớn hơn Ẩn Hoán!

Ẩn Hoán lại có thể thôi miên cô!

Không dám trì hoãn, Lăng Vu Đề trực tiếp ngưng tụ sức mạnh cấp bốn phóng ra một mũi tên nước, hướng về phía cổ họng của Ẩn Hoán.

Đồng tử của Ẩn Hoán co lại một chút rồi giãn ra, sau đó đột ngột ngã ngửa ra sau, tuy ngã trên mặt đất, lại tránh thoát khỏi đòn chí mạng của Lăng Vu Đề.

Mũi tên nước trực tiếp xuyên qua nhà gỗ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro