Chương 15: Công lược hoàng tử mất nước (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lời như vậy, triệt để khiến Nam Cung Vị Miên hoàn toàn tức giận.

Túc Diệp vậy mà chỉ vì một người đối hắn không hề có cảm giác, từ bỏ báo thù, từ bỏ mười mấy năm kế hoạch.

Bất quá, Nam Cung Vị Miên hiểu Túc Diệp, hắn là một người cứng đầu, chỉ cần yêu rồi.

Để hắn không yêu nữa, kia không thể nghi ngờ là rất khó.

Vì thế Nam Cung Vị Miên tức giận đến mức, hạ cho Đào Từ một loại độc mà ngay cả chính mình cũng không giải được.

Khi Đào Từ đang cận kề cái chết, Túc Diệp chạy đến.

Túc Diệp hoảng sợ khi biết chất độc trên người Đào Từ không có thuốc giải, vậy mà đem độc chuyển đến trên cơ thể mình.

Sau khi tỉnh dậy, Đào Từ nhìn thấy Túc Diệp gần như không còn hô hấp, xúc động đến rơi nước mắt.

Sau này, trong cốt truyện liền không có lại nhắc đến Nam Cung Vị Miên nữa.

Trong đầu Lăng Vu Đề nhanh chóng lướt qua cốt truyện về Nam Cung Vị Miên một lần, sau khi hồi ức xong, cô lập tức liền cúi đầu xuống.

Trong lòng lại đối Hiệp Hội Vị Diện sinh ra oán niệm!

Muốn công lược Túc Diệp, mặc dù thân phận nguyên chủ có thể nhìn thấy được Túc Diệp.

Nhưng là, Nam Cung Vị Miên trước mặt không phải càng dễ dàng tiếp cận Túc Diệp hơn sao?

Nữ tử có năng lực còn có thể sử dụng chất độc lợi hại như vậy, cô cũng rất muốn làm nha.

Có lẽ bởi vì không ở bên cạnh Đào Từ, phòng bị của Lăng Vu Đề cực kỳ lơi lỏng.

Cô hoàn toàn không biết rằng, mình đang ở trước một người lạ xuất thần, còn lộ ra nhiều biểu cảm như vậy.

Nam Cung Vị Miên thấy Lăng Vu Đề không trả lời nàng, chỉ lo ngẩn người, đầu tiên là một mặt kinh ngạc nhìn nàng, tựa như cô nhận biết nàng vậy.

Sau đó, liền bắt đầu xuất thần, như là đang suy xét.

Lại sau đó toàn bộ khuôn mặt đều xụ xuống, một mặt oán niệm.

Trong mắt Nam Cung Vị Miên hiện lên một tia hứng thú, nàng cũng phần nào hiểu được, tại sao Túc Diệp lại có hứng thú với cô nương này, nàng cũng cảm thấy cô nương này thật có ý tứ.

Thấy Lăng Vu Đề vẫn không đáp lại lời của nàng, Nam Cung Vị Miên mở miệng, vừa định nói chuyện, Nhân Nhân ở bên cạnh liền kéo tay Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nháy mắt hoàn hồn, một mặt mê mang nhìn Nhân Nhân.

Nhân Nhân:  ̄□ ̄||

"Xem cô nương thần sắc, là nhận thức ta?" Nam Cung Vị Miên ở bên cạnh hỏi.

Lăng Vu Đề trợn to hai mắt, liên tục lắc đầu: "Không biết." Ánh mắt của cô rất chân thành, làm cho người ta cảm thấy cô đang nói thật.

Đương nhiên, nếu không tính Lăng Vu Đề biết cốt truyện, mới từ đó biết được Nam Cung Vị Miên.

Thì Lăng Vu Đề quả thật không biết Nam Cung Vị Miên.

"Được rồi, gặp được tức là duyên! Ta xem cô nương cũng thật hợp mắt duyên, mời cô nương ăn bữa cơm, cô nương có nguyện ý sao?"

Nam Cung Vị Miên cười hỏi, kỳ thật nàng đã đoán trước Lăng Vu Đề sẽ không cự tuyệt.

Nàng còn có một sở trường, chính là xem người thật chuẩn.

Cho nên nàng đã nhìn ra, Lăng Vu Đề, thích ăn!

Quả nhiên, Nam Cung Vi Miên lời mời vừa nói ra, Lăng Vu Đề ánh mắt liền sáng lên.

Chỉ mới ở ngoài cửa đều đã thơm như vậy, lúc ăn, khẳng định sẽ còn ngon hơn đi, Lăng Vu Đề thèm ăn nghĩ.

"Kia, vậy cám ơn Vị Miên tỷ tỷ !"

Kêu một tiếng tỷ tỷ cũng không quá đi? Nam Cung Vị Miên bề ngoài giống như so với Túc Diệp nhỏ một tuổi.

Kia chắc chắn liền lớn hơn cô.

Nhân Nhân đơn thuần, mới mười ba tuổi, lại quanh năm ở trong Vương phủ làm nha hoàn tam đẳng nho nhỏ, cho nên không có tâm đề phòng người khác.

Mà Lăng Vu Đề trừ bỏ ăn, trong nháy mắt, đầu óc vậy mà linh quang một chút.

Cô muốn dựa vào Nam Cung Vị Miên để tiếp cận Túc Diệp.

Dù sao, Nam Cung Vị Miên biết thân phận thực sự của Túc Diệp

Nam Cung Vị Miên mỉm cười, dẫn Lăng Vu Đề và Nhân Nhân lên tầng ba của Phẩm hương lâu.

Sau khi Lăng Vu Đề và Nhân Nhân chống bụng rời khỏi Phẩm hương lâu, Nam Cung Vị Miên cũng thu được rất nhiều thông tin khiến nàng tò mò.

Hóa ra hai cô nương này thực sự là nha hoàn của Thất vương phủ.

Không những thế, còn ở trong sân của Hi Hòa quận chúa.

Như vậy liền nói được thông, cùng ở trong Thất vương phủ, Túc Diệp biết Lăng Vu Đề, cũng là bình thường.

Sau khi rời khỏi Phẩm hương lâu, Lăng Vu Đề cùng Nhân Nhân đi mua những thứ Nhân Nhân lần này muốn mua.

Sau đó đông dạo tây dạo, cho đến gần tới giờ Thân, hai người mới nắm tay, cảm thấy mỹ mãn trở về Thất vương phủ.

——— Đêm ———

Hôm nay thời điểm Lăng Vu Đề rời giường, Đào Từ cũng không có ở Thất vương phủ.

Mà đi theo Mộ Dung Thiên Vấn vào cung gặp Thái hậu, nghe nói Thái hậu rất nhớ Đào Từ.

Nếu không phải Đào Từ không ở tầng bốn, khi Nhân Nhân tới gọi cô làm sao dám lớn tiếng như vậy?

Hôm qua Đào Từ liền giao Kim Cương Kinh đã chép xong cho Mộ Dung Thiên Vấn, bởi vì nguyên chủ giúp Đào Từ chép sách quá nhiều lần, sớm có thể bắt chước chữ viết Đào Từ tương tự đến mười phần.

Vì vậy khi Đào Từ giao Kim Cương Kinh đã chép xong cho Mộ Dung Thiên Vấn, Mộ Dung Thiên Vấn thực sự rất kinh ngạc.

Nhưng đã thống nhất là một tháng, cho dù Đào Từ chỉ dùng nửa tháng để 'chép' xong Kim Cương Kinh, vậy cũng không được trong kỳ hạn lẻn ra ngoài.

Đào Từ vốn tâm lý đã rất may mắn chuyện chép Kim Cương Kinh không bị phát hiện, sắp tới trộm đi sẽ không trộm đi, vừa vặn nàng trước nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì Lăng Vu Đề giúp Đào Từ chép kinh, Đào Từ đặc biệt phê chuẩn rằng cô chỉ cần ở lại tầng bốn làm việc vặt là được.

Mà ban đêm, cô cũng không phải làm việc.

Toàn bộ Thất vương phủ, ngoại trừ nửa tháng đầu phải chép kinh không thể ra ngoài, cô kỳ thật có thể ra ngoài.

Vì vậy sau bữa tối, Lăng Vu Đề một mình rời khỏi Ngọc Khê các.

Cô muốn ra ngoài đi dạo, cũng không phải muốn trực tiếp đi tìm Túc Diệp.

Mà là muốn vừa đi dạo vừa nghiên cứu cốt truyện.

Cô bây giờ có thể làm, chính là đem tất cả những nội dung có liên quan đến Túc Diệp ra, nhai kĩ nuốt chậm.

Cô cúi đầu đi trên hành lang lót đá cuội trong hoa viên.

Đá cuội ma sát làm lòng bàn chân cô thực thoải mái.

Hôm nay là ngày mười lăm, mặt trăng trên bầu trời tuy không tròn như ngày mười sáu nhưng vẫn rất sáng và tròn.

Ánh trăng trắng chiếu xuống, Lăng Vu Đề cho dù không cầm đèn lồng, cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Tất nhiên, cô không thể nhìn rõ ở những nơi tối tăm.

Khi đi ngang qua một hòn non bộ tương đối lớn, Lăng Vu Đề chợt nghe thấy một âm thanh khác hẳn với tiếng kêu của côn trùng và chim chóc xung quanh.

Có vẻ như, có người đang thấp giọng nói chuyện.

Lăng Vu Đề dừng lại, đứng ở tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn chung quanh cẩn thận lắng nghe.

Tiếng nói chuyện dường như phát ra từ sau hòn non bộ, cô trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy tất cả đều là tò mò.

Tục ngữ có câu, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, tò mò có lúc tốt, có lúc xấu.

Chúng ta không bao giờ biết, khi chúng ta tràn đầy tò mò đi tiếp cận một điều bí ẩn mà chúng ta không biết.

Được đến, kết quả là may mắn hay xui xẻo.

Lăng Vu Đề nhìn chung quanh, cuối cùng nhắm mục tiêu vào một bụi cây nhỏ bên cạnh hòn non bộ.

Cô thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào trong bụi cây nhỏ, rồi ngồi xổm ở một nơi mà cô cho là rất kín đáo.

Lăng Vu Đề thả chậm hô hấp, bắt đầu chăm chú lắng nghe người trong hòn non bộ nói chuyện.

Sau đó tất cả những gì cô nghe được là: "Nhớ kỹ lời ta nói." "Được, ngài yên tâm!."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro