Chương 16: Công lược hoàng tử mất nước (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"..."

Sau đó, không có. . .

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, bí mật đâu? Nói xong?

Lăng Vu Đề mím môi, tức giận trừng mắt nhìn hòn non bộ.

Cùng lúc với cái trừng đó, một người bước ra từ hòn non bộ.

Lăng Vu Đề lập tức nín thở, trừng lớn mắt nhìn người đi ra.

Người bước ra là một nữ tử, không đúng, cũng không tính là nữ tử.

Lăng Vu Đề mơ hồ có thể nhìn ra người này nhìn có chút mập mạp.

Tuy không nhìn rõ, nhưng là đại khái có thể nhìn ra, là một phụ nhân khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi.

Trong vương phủ cũng không có nha hoàn già như vậy, vậy chính là ma ma rồi.

Lăng Vu Đề muốn nhìn xem rốt cuộc là ma ma nào trong vương phủ, nhưng ma ma kia đi quá nhanh, cô lại trốn vào bụi cây không thể ra ngoài nên hoàn toàn không nhìn thấy.

Ma ma kia đã đi được một lúc, Lăng Vu Đề buồn bực nhìn hướng hòn non bộ.

Vừa nãy, hẳn là giọng của hai người đi?

Nhưng sao không thấy người thứ hai đi ra?

Chẳng lẽ là rời đi từ bên kia?

Nghĩ tới khả năng này, Lăng Vu Đề dự định từ trong bụi cây đi ra.

Nhưng vừa bước ra được một bước nhỏ, từ trong hòn non bộ, một bóng người màu trắng đi ra.

Cũng may Lăng Vu Đề không sợ ma, nếu không, trong đêm tối bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng, ba hồn đều sẽ không còn nữa.

Tuy nhiên, mặc dù Lăng Vu Đề không sợ ma, nhưng sự xuất hiện đột ngột của thân ảnh đó vẫn khiến Lăng Vu Đề sợ tới mức nhanh chóng lùi về.

Cô nghĩ chờ người này rời đi rồi, mình liền đi ra là được.

Chỉ là chân cô bởi vì ngồi xổm hình như có chút tê rần, rất khó chịu.

Nhìn bóng người nhấc chân từng bước một đi về phía trước, Lăng Vu Đề gần như quên mất lòng hiếu kỳ, không có nhìn xem người kia trông như thế nào.

Bóng người bước đến bên cạnh bụi cây nhỏ, bất ngờ dừng lại.

Lăng Vu Đề căng thẳng đến quên cả hô hấp, chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cặp chân kia.

Cô cho rằng, bóng dáng đó sẽ rời đi sau khi dừng lại một lúc mới đúng.

Nhưng là cái thân ảnh kia thay vì rời đi, ngược lại còn ngồi xổm xuống.

Sau đó, Lăng Vu Đề nhìn thấy một khuôn mặt.

Tuy rằng cô vẫn không thể nhìn rõ lắm, nhưng khuôn mặt đó, là khuôn mặt mà cô sẽ nghĩ đến mỗi lúc không có việc gì làm.

Cho nên ngay cả trong tình huống thiếu ánh sáng như vậy, Lăng Vu Đề chính là biết.

Người ngồi xổm cạnh bụi cây, ngay trước mặt cô, là Túc Diệp.

Cô cảm thấy nhịp tim mình ngừng đập trong giây lát rồi sau đó bắt đầu đập nhanh hơn.

Lăng Vu Đề ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, không dám động đậy, mặc kệ hai chân tê dại.

Lăng Vu Đề tự an ủi mình, trời tối như vậy, cho dù có ánh trăng.

Cô lại đang trốn trong bụi cây, ánh sáng bị che khuất, Túc Diệp chắc chắn không thể nhìn thấy cô.

Đáng tiếc, sự an ủi của cô cũng không có tác dụng, bởi vì giọng nói mang theo ý cười của Túc Diệp vang lên: "Chẳng lẽ, ngươi muốn chúng ta cứ ngồi xổm ở đây nhìn nhau mãi sao? Còn chưa định ra ngoài? Ân?"

Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, một hồi lâu, cô xác định Túc Diệp thật sự đã nhìn thấy mình, mới cam chịu số phận, ra khỏi bụi cây.

Nhìn thấy cô đi ra, Túc Diệp cũng liền đứng dậy, mỉm cười nhìn Lăng Vu Đề.

Bởi vì ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên Lăng Vu Đề lảo đảo một chút.

Túc Diệp đỡ Lăng Vu Đề, chờ thời điểm Lăng Vu Đề phục hồi tinh thần lại, cô đã ở trong vòng tay của Túc Diệp.

Lăng Vu Đề lăng lăng giương mắt nhìn Túc Diệp, ở trong lòng hắn không hề động.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Túc Diệp tựa hồ càng thêm trắng trẻo hơn, rõ ràng trong mắt và khóe miệng đều mang theo ý cười.

Nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy, trong ánh mắt hắn, giống như một cái ao lạnh lẽo, không chỉ có sâu không thấy đáy, còn lạnh thấu xương.

Lăng Vu Đề lại nuốt nuốt nước miếng, từ trong vòng tay Túc Diệp lui ra.

Cô cười khan nói: "Cám ơn Diệp tiên sinh, kia cái gì, khuyên tai của ta rơi mất, ta là đến đây tìm."

Lăng Vu Đề một bên giải thích, một bên sờ sờ lỗ tai của mình, ở vị trí đó xác thực không có khuyên tai.

Vừa dứt lời, Túc Diệp nghiêng đầu về phía tai bên kia của cô, tò mò hỏi: "Nga, vậy mà hai chiếc khuyên tai cùng lúc rơi mất sao?"

Lăng Vu Đề giơ tay chạm vào tai bên kia, nhưng lại trống rỗng.

Sau đó cô mới nhớ ra rằng mình thực sự không đeo khuyên tai.

"Hắc, hắc hắc, hắc hắc ~ đúng nha, thật trùng hợp, hai chiếc khuyên tai vậy mà cùng rơi ra."

Túc Diệp gật gật đầu dường như thật sự tin, đúng lúc Lăng Vu Đề cho rằng lời nói dối khập khiễng của mình đã thuyết phục được Túc Diệp.

Túc Diệp đột nhiên đem cô kéo vào trong hòn non bộ, Lăng Vu Đề trợn tròn mắt, vừa định nói chuyện đã bị Túc Diệp che miệng lại.

Ước chừng nửa phút, bên ngoài hòn non bộ truyền đến tiếng bước chân, tựa hồ có mấy người, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện.

"Ta nói Lăng Vu Đề kia thật đúng là may mắn, rõ ràng là tam đẳng nha hoàn, Quận chúa lại an bài nàng ở tầng bốn. Ta nghe Tiểu Hồng tỷ tỷ nói, nửa tháng này tỷ ấy lên tầng bốn, cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Vu Đề làm việc."

"Đúng vậy, cũng không biết quả phụ kia cho Quận chúa thuốc mê gì, vậy mà để Quận chúa sủng nàng như vậy."

Lăng Vu Đề nghiến răng nghiến lợi, cô nửa tháng này, ngày đêm đều đang chép sách, Đào Từ sủng cô chỗ nào?

"Quả phụ nói chính là ngươi đi? Thì ra ngươi tên Lăng Vu Đề?" Túc Diệp ghé sát vào tai Lăng Vu Đề nhẹ giọng hỏi.

Khí nóng phun ra trực tiếp nhuộm đỏ tai Lăng Vu Đề, cũng may lúc này họ đang ở trong hòn non bộ.

Vốn ánh sáng rất tối, ở bên trong hòn non bộ, thậm chí không thể nhìn thấy nhau.

Vậy nên Túc Diệp không biết rằng tai của Lăng Vu Đề bởi vì hắn tới gần, đỏ như máu.

Những nha hoàn kia tựa hồ đang trò chuyện rất hăng say, trong lời nói, tràn đầy oán giận và đố kỵ với việc Đào Từ thiên vị Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề vùng vẫy muốn đẩy Túc Diệp ra, người gần như đang đè nặng cô, nhưng Túc Diệp rõ ràng không muốn buông cô ra, ngược lại di chuyển thân thể càng gần cô hơn.

"Đừng cử động. Nếu như bị người phát hiện, đã có thể chứng minh câu ngươi câu dẫn nam nhân rồi."

Túc Diệp nhàn nhạt nói, bởi vì bên ngoài vừa vặn nói cảm thấy bộ dáng của Lăng Vu Đề thoạt nhìn chính là chuyên môn thích câu dẫn nam nhân.

Túc Diệp nói xong, Lăng Vu Đề liền dừng lại, không lại giãy dụa.

Cô không phải vì lời nói của Túc Diệp, mà là cô cảm ứng được Túc Diệp lại tăng độ hảo cảm cho mình, lần này vậy mà tăng thêm mười lăm điểm.

Ba mươi điểm độ hảo cảm!

Trời ạ, thời gian một ngày, từ năm điểm độ hảo cảm của cô, tăng lên tới ba mươi điểm.

Nếu không phải Túc Diệp đang đè nặng cô như vậy, cô khẳng định sẽ thật cao hứng.

Nha hoàn bên ngoài cũng không ở lại lâu, một lát sau liền rời đi.

Khi nghe thấy người bên ngoài đi xa, Túc Diệp mới buông lỏng tay đang ôm lấy Lăng Vu Đề ra.

Nhưng là hắn vẫn dán sát bên người Lăng Vu Đề, không dịch ra.

"Nói đi, mới vừa rồi, ngươi ở trong bụi cây, nghe được cái gì?" Túc Diệp vào thẳng chủ đề, hỏi Lăng Vu Đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro