Chương 152: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



...Lăng Vu Đề nhìn vào đôi môi đã mím chặt của hắn.

Vừa nãy, hắn có phải nói...có phải nói, hắn yêu cô không? !

Sau một khắc, Lăng Vu Đề mới đau đớn khóc thành tiếng, cô lớn tiếng thét lớn, tê tâm liệt phế khóc kêu lên Kiêu Hàn.

"Không cần! Lăng Kiêu Hàn, Kiêu Hàn! Đừng chết! Anh đừng chết! Anh không phải không tin tưởng em sao?! Anh không phải là nghi ngờ em là Ẩn tộc sao?! Tại sao, tại sao còn muốn chắn giúp em?! Vì sao còn muốn thay em đi tìm chết!?

Nhạc Ninh ở trong lòng Dã Cuồng, thấp giọng nỉ non.

Trong ba người, Dã Cuồng coi như bình tĩnh, cậu biết tình hình hiện tại, họ không thích hợp ở lại nơi này!

Dã Cuồng vỗ vỗ Nhạc Ninh: "Chúng ta phải rời đi!"

Nhạc Ninh lau nước mắt, bình tĩnh lại một chút, gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lăng Vu Đề đã không còn khóc nữa.

"Tiểu Vu, chúng ta cần phải rời đi!"

Lăng Vu Đề chỉ là ngơ ngác ôm Lăng Kiêu Hàn, ngơ ngác nhìn hắn.

Thật lâu sau, cô dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên tia hy vọng——

Ngay sau đó, Lăng Vu Đề nhặt con dao găm làm bằng Thị huyết mộc rơi trên mặt đất lên, không chút do dự đâm vào trái tim mình.

Hành động của cô quá mức đột ngột, hoàn toàn không cho Nhạc Ninh và Dã Cuồng thời gian để phản ứng!

Nhạc Ninh và Dã Cuồng lấy tốc độ nhanh nhất bổ nhào qua ngăn cản, nhưng lại đã quá muộn.

Lăng Vu Đề khoé miệng khẽ nở một nụ cười, cô dịu dàng nhìn khuôn mặt của Lăng Kiêu Hàn, nói: "Kiêu Hàn, anh yên tâm... chúng ta, rất nhanh liền sẽ... gặp lại!"

Nói xong cô liền nhắm hai mắt lại.

Thời điểm Lăng Vu Đề quay lại bên trong hệ thống, cô nhanh chóng lựa chọn phần thưởng nhiệm vụ 'Khởi động lại'.

Kết quả, hoàn toàn không được!

Cô không có cách nào trở lại cái thế giới nhiệm vụ kia, vậy mà một chút phản ứng cũng không có!

Lăng Vu Đề nóng nảy, trực tiếp liên lạc với Hiệp Hội Vị Diện.

"Hệ thống công lược 0051, cô..."

"Tại sao 'Khởi động lại' không có phản ứng!? Mau đưa tôi trở lại thế giới nhiệm vụ trước!"

Hiệp Hội Vị Diện bên kia chưa kịp nói xong, Lăng Vu Đề liền vội vàng cắt ngang lời nói của Hiệp Hội Vị Diện.

Hiệp Hội Vị Diện bên kia thanh âm dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Khởi động lại là khi cô xác định nhiệm vụ không thể hoàn thành làm lại từ đầu, mà nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, vì vậy cô không thể sử dụng 'Khởi động lại' này!"

Lăng Vu Đề ngây ngẩn cả người, nhiệm vụ đã hoàn thành? ! Cô hoàn thành khi nào? !

"Khoảnh khắc trước khi mục tiêu công lược chết đi, độ hảo cảm của hắn đối với cô đã đạt tới một trăm điểm! Cho nên cô hoàn toàn không cần thiết phải tự sát để thoát ly cơ thể."

Nói trắng ra, Hiệp Hội Vị Diện là muốn biểu đạt: 0051 nha! Cô chính là uổng phí chịu như vậy!

Lăng Vu Đề lần này nhưng không oán giận về những gì Hiệp Hội Vị Diện nói.

Cô chỉ là lăng lăng, không nói gì.

Cô rất khổ sở, lần đầu tiên khổ sở như vậy!

Có lẽ, việc Lăng Kiêu Hàn bởi vì cô mà chết ảnh hưởng quá mức cường hãn, làm cho cô không thể chấp nhận được.

Dù sao, lần này khi cô trở lại bên trong hệ thống, các phương diện tình cảm của cô cũng không hề phai nhạt, ngược lại dị thường mãnh liệt.

Người bên phía Hiệp Hội Vị Diện rõ ràng cũng đã nhìn ra, anh cũng không để ý tới Lăng Vu Đề, trực tiếp hiển thị dữ liệu cá nhân của cô.

Tiến độ hoàn thiện dữ liệu cá nhân của kế hoạch 【Hệ thống thành con người】

Tên người thí nghiệm: Lăng Vu Đề

Xương cốt: 45/100 điểm
Kinh mạch: 45/100 điểm
Huyết nhục: 45/100 điểm
Nội tạng: 45/100 điểm
Ngũ quan: 45/100 điểm
Làn da: 25/100 điểm
Tóc: 25/100 điểm
Móng tay: 25/100 điểm

Kỹ năng đặc thù: Dị năng hệ thuỷ cấp bốn. Dị năng thôi miên.

Chú ý: Kỹ năng đặc thù ở thế giới nhiệm vụ tương đồng, chỉ có thể chọn dùng một loại!

Phần thưởng: ( Khởi động lại: Có nghĩa là thời điểm xác định nhiệm vụ vô pháp hoàn thành, làm lại từ đầu ) x1


Ngay sau đó Hiệp Hội Vị Diện không đợi Lăng Vu Đề phản ứng, liền trực tiếp đưa cô đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo. Thuận tiện, còn tước đi mọi cảm xúc của cô với thế giới trước.

Người ở Hiệp Hội Vị Diện bên kia nhún nhún vai, sau đó nhìn thoáng qua khoang dinh dưỡng bên cạnh, nháy nháy mắt.

——————

Ngày hôm đó, Nhạc Ninh và Dã Cuồng mang thi thể của Lăng Kiêu Hàn và Lăng Vu Đề về.

Lạc Lạc không khống chế được ôm lấy Lăng Vu Đề khóc lớn: "Tiểu Vu cậu là kẻ lừa đảo! Rõ ràng cậu đã hứa, đã hứa sẽ bình an trở về! Tại sao nói chuyện không giữ lời!?"

Mộ Phong lắc lắc đầu, không dám tin nhìn Lăng Kiêu Hàn đã chết, cả người đầy thương tích, bị Dã Cuồng ôm.

Anh nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười thập phần gượng gạo: "Ha ha... Không có khả năng! Lăng Kiêu Hàn sao có thể chết dễ dàng như vậy!? Làm sao có thể! Làm sao có thể..."

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Mộ Phong đột nhiên hét lên một tiếng, lao tới trước mặt Dã Cuồng, lay lay thân thể Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn! Kiêu Hàn, cậu tỉnh lại đi! Cậu tỉnh lại đi! Cậu không phải đã nói muốn nhìn tớ kết hôn sinh con như thế nào sao? Cậu không phải nói muốn làm cha nuôi của con tớ sao! Cậu không phải nói ... cậu không phải nói ... "

Một người đàn ông trưởng thành, thời điểm đối mặt với sự thật rằng người anh em thân thiết với mình chết đi, sụp đổ khóc lớn!

Bởi vì nơi này không thích hợp ở lâu, nên những người khác coi như lý trí đem Mộ Phong cùng Lạc Lạc đã suy sụp đến không thể đi được mạnh mẽ kéo đi.

Sau khi đi ra khỏi rừng rậm nguyên sinh, Nhạc Ninh sai người cho nổ toàn bộ bom giấu ở trong đại bản doanh của Ẩn tộc!

Ngày hôm đó, toàn bộ trung tâm của khu rừng nguyên sinh bị san bằng, ngọn lửa lan khắp khu rừng, cháy vẻn vẹn cả tháng trời, mới được khống chế.

Mà Ẩn tộc, từ đây về sau, triệt để bị tiêu diệt!

————

Năm năm sau.

Vài người lúc trước đã cùng nhau đi đại bản doanh của Ẩn tộc, đều không hẹn mà cùng đến thăm Lăng Kiêu Hàn và Lăng Vu Đề được chôn cất trên một hòn đảo biệt lập.

Nhạc Ninh và Dã Cuồng mang theo con của họ, Lạc Dịch, Lạc Lạc, Mộ Phong... và một số người khác.

Họ đứng trước ngôi mộ sang trọng, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

Trên mộ bia Lăng Vu Đề mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhìn vẫn xinh đẹp, động lòng người.

Ảnh chụp của Lăng Kiêu Hàn luôn là khoé môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, làm cho người ta mê mẩn, lại kiêng kị ...

Bọn họ một người tiếp một người đặt bó hoa trên tay, đặt lên trước mộ của hai người, rồi nói vài câu.

Nhạc Ninh đặt một bó hoa trước mộ của hai người, nhẹ giọng nói: "Năm năm, chúng tớ đều ổn cả! Thật, nhớ hai người!"

Mộ Phong khôi phục bộ dạng cợt nhả, nhưng không còn sảng khoái tuỳ ý như trước nữa.

Anh nhìn ảnh của Lăng Kiêu Hàn: "Tiểu tử thối, tớ sắp kết hôn rồi! Còn nhớ hồi học đại học, Eileen luôn là theo đuổi tớ sao? Đúng rồi, đúng rồi! Là cô ấy! Không thể đến dự đám cưới của tớ, có phải cảm thấy thật đáng tiếc hay không? Không sao đâu, vị trí phù rể, để trống cho cậu đâu!"

Lạc Lạc mỉm cười, đưa tay chạm vào tấm ảnh của Lăng Vu Đề : "Tiểu Vu, tớ cùng Nhạc Thư Hàng đính hôn. Bất quá tớ vẫn còn chưa sống cuộc sống độc thân đủ đâu! Cho nên trong thời gian ngắn tớ là tuyệt đối sẽ không gả cho anh ấy! Mấy năm nay, tớ không đi học, nơi nơi đi du lịch, mang theo ảnh chụp của cậu... Tiểu Vu, tớ... nhớ cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro