Chương 151: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Mộ Phong dừng một chút, sau đó mới gật đầu: "Được rồi! Nhưng là, bốn người các cậu nhất định đều phải bình an trở về!"

Nhạc Ninh gật đầu, còn chưa kịp nói cái gì, Dã Cuồng đã một quyền đánh lên bờ vai Mộ Phong: "Người anh em, yên tâm đi! Một người đều sẽ không thiếu!"

Nói xong, cậu cùng Nhạc Ninh nhìn nhau một cái, ăn ý cùng nhau đi về phía ngôi nhà trên cây của Ẩn Hoán!

Lăng Vu Đề vốn phóng một mũi tên về phía Ẩn Hoán đang nằm trên mặt đất, kết quả bên ngoài thình lình xảy ra tiếng nổ mạnh. khiến Lăng Vu Đề làm chệch hướng mũi tên nước trong tay. Vốn định bắn vào vị trí trái tim Ẩn Hoán, lại phóng trúng mắt anh ta.

"A..." Ẩn Hoán che mắt đang không ngừng chảy máu của mình, hét lớn, thanh âm nổ lớn bên ngoài, đem tiếng hét này nuốt vào trong đó

Lợi dụng ngươi bệnh lấy mệnh của ngươi! Lăng Vu Đề cầm dao, hướng về phía Ẩn Hoán, chuẩn bị một đòn giết chết cậu ta!

Ẩn Hoán chỉ còn lại một con mắt, nhìn Lăng Vu Đề đang tiến về phía mình, mối hận huỷ mắt thổi quét toàn thân, Ẩn Hoán hung hăng trừng Lăng Vu Đề.

Ngay khi Lăng Vu Đề chuẩn bị tới gần Ẩn Hoán, trên người Ẩn Hoán đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Cẩn thận nhìn mà nói, có thể thấy rõ ràng, đó là từ hàng chục tia sét tạo thành.

Tất cả tia sét đều có mục tiêu giống nhau, hướng về phía Lăng Vu Đề .

Lăng Vu Đề không tránh cũng không né, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, dù có chết cũng muốn giết Ẩn Hoán!

Vốn dĩ Lăng Vu Đề đã chuẩn bị sẵn sàng phải chết, tuy rằng trong nháy mắt cô nghĩ đến việc bị điện giật, cảnh tượng kia có thể sẽ không đẹp đẽ cho lắm, nhưng hiện tại cũng không tới lượt cô kén chọn!

Tuy nhiên, thời điểm tia sét kia sắp đến trước mặt cô, một bóng người vụt tới, ôm cô vào trong lòng.

Sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm giác được, thân thể người đang ôm cô run rẩy --

Lăng Kiêu Hàn từ cửa sổ đi vào, đến bây giờ, còn chưa tới năm phút!

Những chuyện này xảy ra quá đột ngột, Lăng Vu Đề còn chưa kịp phản ứng!

Đôi mắt của Lăng Vu Đề trừng lớn, không dám tin nhìn Lăng Kiêu Hàn thay cô chặn tia sét.

"Anh —— anh ——"

Lăng Vu Đề há to miệng, lại cảm giác dường như dây thanh quản của mình đã biến mất, ngoài việc phát ra chữ anh này, đã không còn nói được gì nữa.

Cô rõ ràng nhìn thấy, hơn mười tia sét tất cả đều xuyên qua cơ thể Lăng Kiêu Hàn, trong đó có hai tia xuyên qua cổ họng hắn, và ít nhất ba tia xuyên từ giữa lưng ra phía trước.

Lăng Vu Đề cảm thấy những tia sét đó so với đâm xuyên qua cơ thể cô còn muốn đau đớn hơn, đau đến làm cho cô hít thở không thông!

Khóe miệng Lăng Kiêu Hàn không ngừng có máu chảy ra. Nhìn Lăng Vu Đề đã nước mắt đầy mặt, Lăng Kiêu Hàn buông tay đang ôm cô ra, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng bỗng chốc liền ngã xuống đất.

Lăng Vu Đề đỡ Lăng Kiêu Hàn, nhưng chỉ có thể ôm hắn ngồi dưới đất.

Lúc này Nhạc Ninh và Dã Cuồng đi tới, thấy Lăng Kiêu Hàn cùng Lăng Vu Đề té trên mặt đất, hai người đều kinh ngạc đến không thể tin vào mắt mình.

"Kiêu Hàn, Tiểu Vu!"

Lăng Vu Đề không ngẩng đầu lên, cô giống như là không nghe thấy vậy.

Nhạc Ninh mím môi liếc nhìn Ẩn Hoán đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia, bởi vì tung ra đòn tấn công mạnh nhất mà hoàn toàn suy yếu.

Cô ấy đoán, đứa bé trai thoạt nhìn cũng không cường đại này, chính là tộc trưởng của Ẩn tộc!

Vì không để lại hậu hoạn, Nhạc Ninh không chút do dự rút con dao găm làm bằng Thị huyết mộc đi về phía Ẩn Hoán.

Sau đó, trước khi Ẩn Hoán kịp phản ứng, đâm con dao làm bằng Thị huyết mộc vào tim Ẩn Hoán.

Ẩn Hoán dùng một con mắt còn hoàn hảo trừng Nhạc Ninh, liền cứ như vậy chết đi!

Sau khi xác nhận Ẩn Hoán đã chết, Nhạc Ninh mới đứng dậy, đứng cùng Dã Cuồng, nhìn Lăng Vu Đề và Lăng Kiêu Hàn.

Lăng Vu Đề nâng lấy mặt Lăng Kiêu Hàn, nước mắt mơ hồ tầm mắt của cô: "Anh là đồ ngốc sao?! Tại sao phải chắn giúp em!"

Em chết sẽ chỉ rời đi nơi này. Anh chết, liền không còn gì cả!

Lăng Vu Đề không thể hiểu, tại sao Lăng Kiêu Hàn lại chặn một đòn chí mạng này cho cô.

Bởi vì cổ họng bị bắn xuyên qua nên Lăng Kiêu Hàn lúc này không thể phát ra âm thanh.

Hắn mở miệng, cử động, không biết vì sao, Lăng Vu Đề vậy mà có thể nhìn hiểu được môi ngữ của hắn.

Lăng Kiêu Hàn nói: "Đừng khóc."

Nhưng Lăng Vu Đề lại khóc càng hung, vốn đang là nước mắt trong suốt, lúc này lại biến thành màu đỏ máu.

Lăng Vu Đề lúc này thực sự xấu cực kỳ, nhưng đối với Lăng Kiêu Hàn, cô lại đẹp đến nghẹt thở!

Hắn run rẩy giơ tay lên, đặt lên mặt Lăng Vu Đề.

Lăng Kiêu Hàn nhếch khóe môi lên, trên khuôn mặt tuấn mĩ tinh xảo hiện lên một nụ cười thuần khiết.

Rốt cuộc hắn đã nghĩ thông suốt, lúc tính mạng của Lăng Vu Đề bị đe dọa, hắn lại đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu khi Lăng Vu Đề phớt lờ và lạnh lùng với hắn như vậy.

Thì ra, thì ra, hắn vậy mà yêu cô!

Thời điểm thấy Lăng Vu Đề sắp bị sét đánh trúng, Lăng Kiêu Hàn không chút do dự nào, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Cho dù phải trả giá bằng mạng sống, cũng không muốn để cô bị thương!

Lúc này Lăng Vu Đề cũng không có tâm tư đi cảm ứng độ hảo cảm, nếu cô đi cảm ứng mà nói, cô sẽ biết, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô, đã tới chín mươi chín điểm!

"Anh sẽ không sao, tin tưởng em, anh sẽ không có việc gì." Nói xong, Lăng Vu Đề tính toán ôm Lăng Kiêu Hàn rời đi.

Lăng Kiêu Hàn lại lắc lắc đầu, hắn bị thương quá nặng, trái tim tổn thương nghiêm trọng, còn không kịp tự động chữa trị, hắn sẽ chết.

Hắn biết điều đó!

Vì vậy, hắn luyến tiếc chút thời gian cuối cùng ở chung với Lăng Vu Đề.

Hắn mở miệng, bởi vì cố gắng muốn nói chuyện, nên máu trên cổ hắn chảy ra thành dòng.

Lăng Vu Đề thấy vậy, đưa tay ra bịt vết thương trên cổ Lăng Kiêu Hàn. Cô hoảng loạn nhìn trên người Lăng Kiêu Hàn, trên người hắn có mấy chục cái lỗ, đều không ngừng chảy máu, cô căn bản bịt không hết.

Lăng Kiêu Hàn mỉm cười với cô, lông mi của hắn run rẩy, ánh mắt càng ngày càng tan rã.

Hắn cũng không muốn chết, còn có quá nhiều chuyện, hắn còn chưa nói với Lăng Vu Đề, hắn không cam lòng!

Hắn còn muốn trong tương lai cùng Lăng Vu Đề sống cùng nhau thật hạnh phúc!

Nhưng là, hắn cảm giác được sinh mệnh của mình đã đi đến tận cùng, không tới lượt hắn nói không!

Tuy rằng không chắc Lăng Vu Đề có thể hiểu được hay không, nhưng hắn vẫn mở miệng, làm một cái khẩu hình: "Anh—yêu—em——"

Trước mắt tựa hồ hiện ra những cảnh tượng ở chung với Lăng Vu Đề.

Cô nấu cơm cho hắn...

Cô ôm lấy vai hắn cười tủm tỉm hôn lên má hắn...

Cô nắm tay hắn, ở trên đường lung tung đi dạo ...

Cô cao hứng gọi tên của hắn, lớn tiếng nói: "Kiêu Hàn tốt nhất!"...

Cô ......

Sau đó, đôi mắt của Lăng Kiêu Hàn liền vĩnh viễn nhắm lại.

Dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhìn thấy bạn tốt chết ngay trước mặt mình, Nhạc Ninh có chút không thể chấp nhận được.

Trong đôi mắt luôn luôn lạnh lùng lúc này có chứa những giọt nước mắt, không ngừng chảy xuống.

Dã Cuồng ôm cô ấy vào trong ngực vỗ nhẹ bả vai an ủi.

Lăng Vu Đề tựa hồ bị choáng váng, cô chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lăng Kiêu Hàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro