Chương 20: Công lược hoàng tử mất nước (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Nụ cười trong mắt Túc Diệp càng sâu, không biết vì sao, hắn chỉ muốn trêu chọc nha đầu trước mặt.

"Hả?"

Lăng Vu Đề thật sự cảm thấy, lúc này cô nên không nghe thấy thì tốt hơn, để cô không thể nghe được câu trả lời mình không muốn nghe.

"Cần ta lặp lại một lần?"

Túc Diệp nhướng mày nhìn Lăng Vu Đề, tuy là hỏi như thế. Nhưng ánh mắt Túc Diệp lại thẳng thắn nói với Lăng Vu Đề: 'Ngươi dám để cho ta lặp lại thử xem?'

Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, vì mạng sống của mình, cô quyết định tốt nhất vẫn là cúi người xuống một chút.

"Hắc hắc, không cần, ta nghe rất rõ ràng! Cái kia, Diệp tiên sinh, đêm mai nếu ta không có cách nào đúng giờ đến tìm ngài để lấy thuốc giải thì sao?"

Lăng Vu Đề không yên lòng hỏi, đôi mắt nhỏ kia, khiến Túc Diệp nhìn mà muốn xoa tóc cô.

Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải đặt bên cạnh người ma sát vài cái nhưng vẻ mặt Túc Diệp không hề thay đổi.

"Nếu không có cách đến gặp ta đúng giờ để lấy thuốc giải mà nói, vậy ngươi nhớ nhìn kỹ, khung cảnh trước mặt lần cuối. Nửa canh giờ sau, ngươi sẽ hôn mê. Yên tâm, sẽ không đau lâu đâu, chỉ nửa giờ thôi."

Sẽ không đau lâu đâu, chỉ nửa giờ thôi ---

Chỉ nửa giờ thôi ---

Thôi ---

---

Lăng Vu Đề khóc không ra nước mắt, cô sợ đau nha.

Khi trở thành con người, điều đầu tiên cô cảm thấy chính là cảm giác đau đớn.

Vì ấn tượng quá sâu sắc, quá khắc sâu, cho nên cô sợ nha.

Chẳng lẽ, còn muốn cho cô đau tới chết sao? Không - muốn - nha - !

Lăng Vu Đề cũng bất chấp Túc Diệp nói cái gì mà câu dẫn hay không, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Túc Diệp.

Sau đó, Túc Diệp lại va chạm vào mềm mại trước ngực Lăng Vu Đề.

Túc Diệp hầu kết di chuyển lên xuống, sau đó có chút buồn cười nhìn Lăng Vu Đề lúc này đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, đầy thích thú.

Túc Diệp vừa mở miệng đang định nói chuyện, thì bị Lăng Vu Đề cắt ngang: "Anh anh anh ~ Diệp tiên sinh~ ngài anh tuấn tiêu sái như vậy, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, ngài bala bala ..."

Túc Diệp nghe đến thái dương gân xanh nổi lên, thậm chí còn không thể duy trì được nụ cười thường ngày, lúc này hắn thực sự hận không thể bịt miệng Lăng Vu Đề lại.

Tuy rằng, cô nói ra lời nói, đều là lời hay.

Nhưng là, câu 'ngài phát rồ như vậy' kia là lời hay sao? Là sao? Là sao?

"Câm miệng." Túc Diệp thấp giọng quát một tiếng, Lăng Vu Đề lập tức ngậm miệng lại.

Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt ngấn nước, nhìn chằm chằm vào Túc Diệp.

Túc Diệp vốn sinh khí với Lăng Vu Đề, nháy mắt liền biến mất.

Hắn chẳng những không còn tức giận, còn thêm cho Lăng Vu Đề năm điểm độ hảo cảm.

"Ngươi cuối cùng rốt cuộc muốn nói cái gì?" Túc Diệp khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

"Ta muốn nói, Diệp tiên sinh, ngài liền thương xót ~ đem..."

"Muốn thuốc giải?" Túc Diệp ngắt lời Lăng Vu Đề.

"Ừ, ừ, ừ."Lăng Vu Đề nhanh chóng gật đầu, sau khi gật đầu, cô còn nhân tiện hé miệng, nở một nụ cười vừa lớn, vừa rạng rỡ tặng Túc Diệp.

Túc Diệp bị nụ cười của Lăng Vu Đề làm lóa mắt, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi buông tay ra trước đi."

Lăng Vu Đề cho rằng Túc Diệp thực sự sẽ cho cô thuốc giải độc, cười tủm tỉm buông tay Túc Diệp ra.

Túc Diệp vuốt thẳng ống tay áo bị Lăng Vu Đề làm cho có chút lộn xộn, sau đó thẳng người, để cho bản thân đối mặt với Lăng Vu Đề.

"Muốn thuốc giải cũng không phải không được, bất quá mọi việc nhất định phải nghe lời ta, ngày mai giờ này đến chỗ ở của ta, ta liền đưa thuốc giải cho ngươi. Điều kiện tiên quyết để có được thuốc giải là, ngươi phải kiểm soát tốt miệng của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, phải có chừng mực."

Nói xong, Túc Diệp không cho Lăng Vu Đề cơ hội quấn lấy hắn nữa, thậm chí còn sử dụng khinh công, chỉ sau mấy hơi thở, Lăng Vu Đề đã không còn nhìn thấy bóng dáng Túc Diệp đâu.

Sắc mặt Lăng Vu Đề gần như sắp nhăn nhúm lại, nhìn về hướng Túc Diệp rời đi, Lăng Vu Đề khe khẽ thở dài, sau đó tự trấn an mình.

"Không phải chỉ là đi ra ngoại viện sao? Ta cứ đi đó, ai sợ ai nha. Không gì có thể so với mạng sống quan trọng hơn."

Than thở xong, Lăng Vu Đề cũng xoay người trở về Ngọc Khê Các.

------- Hôm sau -------

Trong thư phòng của Thất vương phủ.

"Chuyện lần này, ít nhiều cũng là nhờ diệu kế của Diệp tiên sinh. Bằng không Ngũ ca sợ là muốn giẫm cái đuôi của Bổn vương không bỏ. "

Mộ Dung Thiên Vấn ngồi ở trước án thư, nhìn Túc Diệp đứng trước mặt rồi nói.

Tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự tin tưởng đối với Túc Diệp.

Đương nhiên, hắn ta là nam chính, muốn thật sự tin tưởng một người hoàn toàn, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cho nên đối với Túc Diệp, Mộ Dung Thiên Vấn còn không phải mười phần mười tín nhiệm.

Tuy nhiên, đối với năng lực cùng tài hoa của Túc Diệp, hắn ta vẫn là thật tín nhiệm.

Túc Diệp khiêm tốn mỉm cười: "Vì vương gia giải ưu, là chức trách của Diệp mỗ."

"Diệp tiên sinh năm nay cũng đã hai mươi bốn, vẫn còn chưa lập gia đình, có người trong lòng sao? Nếu có nói ra, Bổn vương cũng dễ giúp đỡ tác hợp tác hợp."

Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Túc Diệp, Mộ Dung Thiên Vấn muốn đem con gái của thân tín bên cạnh mình gả cho Túc Diệp.

Mộ Dung Thiên Vấn đang nghĩ, nửa năm qua ở Vương phủ, Túc Diệp chưa từng đề cập đến việc mình có người trong lòng.

Trước đây thời điểm quen biết Túc Diệp, Túc Diệp từng nói rằng cha mẹ hắn đều đã qua đời.

Mộ Dung Thiên Vấn từng đi điều tra thăm dò thân thế của Túc Diệp, phát hiện Túc Diệp quả thực là một đứa trẻ mồ côi không có bối cảnh để nương tựa.

Cho nên Túc Diệp hẳn là không có người trong lòng.

Tuy nhiên, Túc Diệp không dựa theo ý tưởng của hắn ta ra bài.

Mộ Dung Thiên Vấn vừa hỏi xong, Túc Diệp đúng là hơi hơi đỏ mặt.

Sau đó lại cười nói: "Quả thật đã có người trong lòng, nếu, nếu như Vương gia thật sự muốn tác hợp. Kia Diệp mỗ liền cảm ơn Vương gia."

Mộ Dung Thiên Vấn trong nháy mắt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, lập tức lại hỏi: "Nga? Được đến Diệp tiên sinh tâm duyệt, là khuê tú nhà ai?"

Mộ Dung Thiên Vấn chỉ có thể hy vọng, Túc Diệp tâm duyệt, chính là con gái của thân tín mà hắn ta muốn gả.

"Nửa tháng trước Hi Hòa quận chúa mang về một nha hoàn mới từ huyện Thủy Nguyệt, Lăng Vu Đề." Túc Diệp nhàn nhạt nói, trong giọng nói, vậy mà để Mộ Dung Thiên Vấn nghe ra được một chút ngượng ngùng.

"Nha hoàn? Lăng Vu Đề?" Mộ Dung Thiên Vấn lần này là thực sự ngạc nhiên.

Cho dù Túc Diệp không thích con gái của thân tín bên cạnh mình thì chắc chắn cũng nên thích thiên kim của một gia đình nào đó đi.

Nhưng Túc Diệp đã nói gì? Người trong lòng là nha hoàn? Nha hoàn bên người Đào Từ?

Nửa tháng trước mang về đến?

Mộ Dung Thiên Vấn tựa hồ có chút ấn tượng, nửa tháng qua, hắn ta hầu như mỗi ngày đều sẽ đi Ngọc Khê Các.

Tuy rằng hắn ta cũng chưa từng gặp qua nha hoàn tên Lăng Vu Đề kia, nhưng hắn ta đã từng nghe Đào Từ nhắc tới.

"Ta ngược lại thật ra có nghe nha đầu Hi Hòa nhắc tới qua, đó là nàng ở Thủy Nguyệt huyện cứu được, phạm nhân phạm tội ngộ sát, còn là một quả phụ. Tiên sinh chẳng lẽ trước kia đã sớm nhận thức nha hoàn kia sao?" Mộ Dung Thiên Vấn tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro