Chương 21: Công lược hoàng tử mất nước (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Diệp mỗ cũng là nửa tháng trước, mới quen biết nàng. Cho tới bây giờ, cũng chỉ gặp nàng một lần kia."

"Kia..."

"Vương gia muốn hỏi tại sao chỉ mới gặp một lần, mà đã tâm duyệt nàng phải không?"

Nhìn thấy Mộ Dung Thiên Vấn gật đầu, Túc Diệp tiếp tục nói: "Có lẽ là mệnh trung chú định đi, chỉ gặp một lần kia, khiến ta cảm thấy, đời này, không phải nàng không thể."

Lời nói dối này, Túc Diệp nói ra mặt không đổi sắc, còn một mặt thâm tình, khiến Mộ Dung Thiên Vấn không thể không tin.

Túc Diệp đều đã nói như vậy, hắn ta còn có thể nói cái gì, chỉ là: "Nếu tiên sinh đã thích như vậy, liền giao cho tiên sinh đi. Chỉ là lấy thân phận của tiên sinh, cưới một nha hoàn là quả phụ làm thê tử, sợ là không thích hợp. Không bằng, để nàng đến trong viện của tiên sinh, đây đối với nha hoàn kia chính là ban ân lớn nhất. "

Túc Diệp có trong nháy mắt do dự cùng trầm tư, sau đó mới gật gật đầu, chắp tay hướng Mộ Dung Thiên Vấn hành lễ nói: "Đa tạ Vương gia thành toàn."

Mộ Dung Thiên Vấn gật gật đầu, Túc Diệp đã nói nha hoàn kia là người hắn tâm duyệt nhất, hắn ta tự nhiên cũng không dễ lại nhắc tới nữ tử khác.

Sau khi Mộ Dung Thiên Vấn nói một tiếng đêm nay sẽ để Lăng Vu Đề đến sân Túc Diệp, liền để Túc Diệp rời khỏi thư phòng của mình.

Lăng Vu Đề đang ở tầng bốn của Ngọc Khê Các, không biết chuyện đại sự cả đời của mình đã bị định đoạt xong rồi.

Cô đang một bên dọn dẹp, một bên phiền não việc đêm nay làm sao đi đến ngoại viện, tới chỗ ở của Túc Diệp.

Lăng Vu Đề cầm một chiếc bình gốm sứ Thanh hoa lau bụi, ánh mắt lại trống rỗng, ngay cả Lạc Hoa đã đứng bên cạnh cô một lúc lâu cũng không phát hiện.

Cuối cùng, Lạc Hoa thực sự mất kiên nhẫn, cau mày, hô một tiếng: "Vu Đề, ngươi ở đây ngẩn người cái gì?"

Tiếng Lạc Hoa có chút lớn, đột ngột phát ra âm thanh, khiến Lăng Vu Đề giật mình, ngay cả chiếc bình gốm sứ Thanh hoa đều bị dọa đến mức rơi khỏi tay.

Lạc Hoa và Lăng Vu Đề đồng thời mở to mắt, một mặt khiếp sợ nhìn chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa bay lên không trung.

Ngay khi Lăng Vu Đề và Lạc Hoa cho rằng tiếp theo sẽ là tiếng bình gốm vỡ nát, thì chiếc bình gốm sứ Thanh hoa kia, được người đỡ được.

Nhìn thấy người đỡ được bình gốm sứ Thanh Hoa, Lạc Hoa quỳ xuống trước tiên: "Gặp qua Vương gia."

Lăng Vu Đề còn đang ngơ ngác đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc bình gốm sứ Thanh hoa .... trong tay Mộ Dung Thiên Vấn.

Một lúc sau, Lăng Vu Đề mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô mới nhận ra, đứng trước mặt mình chính là nam chính, Mộ Dung Thiên Vấn nha.

Lăng Vu Đề vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ hô: "Gặp qua Vương gia."

Mộ Dung Thiên Vấn đem bình gốm sứ Thanh hoa trong tay đặt lên trên tủ, sau đó từ trên cao nhìn xuống Lăng Vu Đề đang quỳ trên mặt đất, đầu gần như vùi vào trong ngực.

"Ngươi chính là Lăng Vu Đề?"

Hóa ra sau khi Túc Diệp rời thư phòng, Mộ Dung Thiên Vấn cũng đứng dậy rời đi.

Đến Ngọc Khê Các, ngoài việc đi xem Đào Từ, còn có chính là, còn muốn gặp một lần, nữ tử rốt cuộc phải như nào mới có thể để cho Túc Diệp người như vậy tâm duyệt.

"Nô tỳ là Lăng Vu Đề." Lăng Vu Đề thanh âm có chút run run trả lời.

Cô sợ hãi nha, cô lúc này nhưng là đang ở trên địa bàn của nam chính, nếu đắc tội nam chính, nam chính chỉ cần động ngón út, là cô có thể cùng thế giới này nói bái bai nha.

Cho nên, cô có thể không sợ sao?

Mới vừa rồi khi Lăng Vu Đề nhìn thẳng vào mình, Mộ Dung Thiên Vấn cũng đã nhìn rõ dung mạo của cô.

Quả thực là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là đẹp thôi.

Hóa ra, ở phương diện nữ nhân. Diệp tiên sinh, thích loại hình như vậy.

Mộ Dung Thiên Vấn nghĩ như vậy .

"Được rồi, đứng lên đi." Nói xong, Mộ Dung Thiên Vấn liền nhấc chân rời đi.

Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, dư quang nhìn thấy Lạc Hoa đứng lên, cô cũng vội vàng đứng lên.

Lạc Hoa có chút kỳ quái nhìn Lăng Vu Đề: "Vương gia làm sao mà biết tên của ngươi? Ngươi đã làm gì?"

Khi nghe thấy câu hỏi của Lạc Hoa, giọng điệu kia, giống như cô đi quyến rũ Mộ Dung Thiên Vấn vậy.

Lăng Vu Đề liên tục xua tay, một mặt vội vàng: "Ta không có làm gì cả, ta thật không biết Vương gia làm sao lại biết tên ta. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Quận chúa đề cập qua với Vương gia, sau đó mới vừa rồi Vương gia thấy ta lạ mặt, nên mới hỏi ta có phải là Lăng Vu Đề hay không."

Lạc Hoa hơi nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Vu Đề: "Cho ngươi cũng không dám làm ra chuyện gì, thành thành thật thật làm nha hoàn tam đẳng của ngươi, Quận chúa sẽ không đối xử tệ với ngươi."

Lạc Hoa cũng nghĩ rằng, có lẽ Đào Từ đã nhắc đến Lăng Vu Đề với Mộ Dung Thiên Vấn.

"Vâng."

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Lạc Hoa, Lăng Vu Đề cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao lúc đầu Lạc Hoa tương đối dễ ở chung hơn, mà Lạc Hoa bây giờ, lại có chút khắc nghiệt đâu?

Quên đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cô vẫn là nghĩ xem tối nay làm sao đến chỗ ở của Túc Diệp đi.

Dọn dẹp xong, Lăng Vu Đề tạm thời không có việc gì làm, liền trở về phòng.

Cô vừa ngồi xuống trên ghế trong phòng, thì cửa phòng cô bị mở ra một cái rầm.

Sau đó chính là Lạc Hoa xông vào với vẻ mặt tức giận.

Lăng Vu Đề đột nhiên đứng dậy, kỳ quái nhìn Lạc Hoa một mặt hận không thê xé cô thành từng mảnh, trong đầu nhớ lại liệu mình có làm gì đắc tội Lạc Hoa hay không.

Lạc Hoa bước đến trước mặt Lăng Vu Đề, nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Lăng Vu Đề, Lạc Hoa hận không thể bây giờ liền đem mặt cô cào nát.

"Nói, ngươi lúc nào thì đi câu dẫn Diệp tiên sinh? Ta lúc trước nói với ngươi như thế nào? Ngươi, một quả phụ, vậy mà tiêu tưởng Diệp tiên sinh, ngươi xứng sao?"

Lạc Hoa thấp giọng quát, một câu nói, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất nàng ta mỗi khi nói một chữ, đều là muốn ăn thịt Lăng Vu Đề.

"Hả?"

Lăng Vu Đề vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lạc Hoa, cô đương nhiên không tin Lạc Hoa là phát hiện đêm hôm qua cô đã gặp Túc Diệp.

Nếu không, Lạc Hoa cũng sẽ không hỏi cô khi nào thì quyến rũ Túc Diệp.

Thay vào đó, nàng ta sẽ hỏi cô đêm qua cùng Túc Diệp làm gì trong rừng mận hay hòn non bộ.

Vậy, tại sao Lạc Hoa lại hỏi cô khi nào quyến rũ Túc Diệp?

"Đừng giả vờ vô tội, ta thật sự tin nhầm ngươi."

Lạc Hoa siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, nếu không phải, nếu không phải đánh Lăng Vu Đề sẽ bị phát hiện, nàng ta ước gì có thể lao vào phác gục cô ngay lập tức.

"Lạc Hoa, ngươi cuối cùng rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Lăng Vu Đề thực sự không biết tại sao Lạc Hoa lại tức giận như vậy.

"Ta đang nói cái gì? Ngươi vậy mà dụ dỗ Diệp tiên sinh cầu xin Vương gia muốn người, để Vương gia đích thân tới nói, yêu cầu ngươi hôm nay trực tiếp chuyển đến chỗ ở của Diệp tiên sinh! Ngươi rốt cuộc có đức hạnh gì, một cái quả phụ, tội phạm giết người, ngươi rốt cuộc có đức hạnh gì mà được đến Diệp tiên sinh ưu ái?"

"Thật sao?" Lăng Vu Đề trực tiếp không nghe được nửa câu sau của Lạc Hoa, nhưng nửa câu đầu cô lại nghe vô cùng rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro