Chương 22: Công lược hoàng tử mất nước (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề một mặt kinh hỉ nhìn Lạc Hoa, cô vừa mới đang lo lắng đêm nay làm sao đến được chỗ ở của Túc Diệp đâu.

Túc Diệp vậy mà trực tiếp để cho cô có thể chuyển đến hắn nơi đó, thật tốt quá.

Bằng cách này, cô không chỉ có thể giải độc trong cơ thể mà còn có thể nhìn thấy Túc Diệp hàng ngày, đi công lược hắn, tăng thêm độ hảo cảm.

Vẻ mặt kinh hỉ của Lăng Vu Đề, quả thực giống như đánh một cái tát vang dội vào mặt Lạc Hoa.

Trước đó nàng ta còn lời thề son sắt nghĩ rằng, Túc Diệp tuyệt đối sẽ không bao giờ coi trọng một tội phạm giết người, quả phụ như Lăng Vu Đề.

Nhưng mới có ngắn ngủi thời gian nửa tháng, Lăng Vu Đề đến Thất vương phủ có nửa tháng, vậy mà liền chuẩn bị trực tiếp chuyển đến chỗ Túc Diệp ở.

Đó là điều mà bao nhiêu nha hoàn mơ ước, nhưng cô lại dễ dàng đạt được như vậy, cô, Lăng Vu Đề dựa vào cái gì?

"Tiện. Nhân." Lạc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Hai chữ, Lăng Vu Đề vốn vẫn còn đang một mặt tươi cười, lập tức sắc mặt sa sầm xuống.

Cô lạnh lùng nhìn Lạc Hoa: "Giữ mồm miệng của ngươi sạch sẽ chút, cảm ơn ngươi lúc ta bị thương đã chăm sóc ta. Ở Vương phủ cũng đã chiếu cố ta rất tốt, nhưng điều này không có nghĩa là, ngươi có thể tùy ý sỉ nhục ta! Nếu ngươi muốn đi viện của Diệp tiên sinh, vậy ngươi liền đi là được. Bây giờ ta liền đi nói với Vương gia, ngươi hi vọng có thể thay thế ta đi qua hầu hạ Diệp tiên sinh."

Nói xong, Lăng Vu Đề nhấc chân chuẩn bị rời khỏi phòng, cô tin chắc Túc Diệp muốn cô từ chỗ Mộ Dung Thiên Vấn.

Mặc kệ là Túc Diệp hay Mộ Dung Thiên Vấn, đều sẽ không để Lạc Hoa đi thay cô.

Mà Lạc Hoa, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Lăng Vu Đề có thể ảnh hưởng đến quyết định của Mộ Dung Thiên Vấn.

"Lăng Vu Đề, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Lạc Hoa vội vàng gọi Lăng Vu Đề, thấy Lăng Vu Đề dừng bước chân, mới lại mở miệng nói: "Thu dọn đồ đạc, rồi tự mình đi Thanh Phong Uyển nơi ở của Diệp tiên sinh."

Một chữ một chữ nhả ra, sau đó Lạc Hoa ném một tấm bảng gỗ cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề biết đây là tấm bảng gỗ mà nha hoàn nội viện phải đưa ra khi đi tới ngoại viện.

Sở dĩ lúc nãy cô phiền não như vậy, liền là vì lo lắng cô buổi tối đi ra ngoại viện sẽ bị kiểm tra mộc bài.

Bây giờ liền không cần cô phải phiền não bất cứ điều gì.

Cô chỉ cần thu dọn quần áo của mình, là có thể ở giữa ban ngày ban mặt, tùy tiện đi nơi ở của Túc Diệp.

Lạc Hoa cuối cùng lại trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề một cái, sau đó nhấc chân rời đi.

Lăng Vu Đề nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, đi chào tạm biệt và cảm ơn Đào Từ xong rồi mới đi xuống lầu.

Cũng không biết làm sao những nha hoàn khác biết cô muốn đi đến viện của Túc Diệp.

Mặc dù Mộ Dung Thiên Vấn không có nói rõ, nhưng là, mọi người đều biết, cô đến chỗ Túc Diệp, không chỉ đơn giản là làm một nha hoàn.

Không có danh phận lại như thế nào, nếu có thể ở lại bên cạnh Diệp tiên sinh, về sau có thể có một đứa con. Danh phận, sớm hay muộn đều sẽ có!

Vì thế những nha hoàn coi Túc Diệp là người tình trong mộng của mình này, đều trừng Lăng Vu Đề đến nhanh thủng ra mấy cái động.

Cũng may Lăng Vu Đề da dày, hơn nữa cô biết mình chỉ cần đi ngoại viện, nói không chừng liền có thể không bao giờ gặp lại những người này nữa.

Cho nên cô cũng lười để ý đến những ánh nhìn đó.

Sau khi cùng Nhân Nhân hai mắt đầy nước mắt tạm biệt, Lăng Vu Đề mang theo túi đồ nhỏ của mình, cũng không quay đầu lại rời khỏi Ngọc Khê Các.

Có mộc bài, Lăng Vu Đề đi ra ngoại viện, một đường thông suốt đi tới Thanh Phong Uyển nơi ở của Túc Diệp

Thanh Phong Uyển không lớn, thậm chí là có chút nhỏ.

So với Ngọc Khê các, quả thực chính là nhỏ bé đến đáng thương.

Chỉ có một tầng lầu, thêm một phòng tạp vật, hai phòng nhỏ cho hai gã sai vặt, cũng chỉ có bốn phòng.

Hai gã sai vặt của Túc Diệp thoạt nhìn đều rất trẻ, ngũ quan phổ thông loại mà ném trên đường cái cũng sẽ không thể bị người nhận ra.

Có vẻ như, trong cốt truyện đã đề cập đến việc hai gã sai vặt này, là luôn ẩn núp ở trong Thất vương phủ.

Mãi cho đến khi Túc Diệp tiến vào Thất vương phủ, họ mới tới bên cạnh Túc Diệp hầu hạ.

Không chỉ vậy, bề ngoài họ là 'nhãn tuyến' của Mộ Dung Thiên Vấn.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề tới, hai gã sai vặt kia hiển nhiên không ngờ cô lại đến sớm như vậy.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó liền khôi phục tự nhiên, cười hề hề đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề: "Ngươi chính là Lăng cô nương đi? Ta tên A Ngưu, hắn tên A Tráng, chúng ta là gã sai vặt của Thanh Phong Uyển, ngày thường hầu hạ Diệp tiên sinh sinh hoạt thường ngày đều là chúng ta làm. Bây giờ có Lăng cô nương ở đây thì tốt quá, chúng ta tuy là gã sai vặt, nhưng cũng là đàn ông thô tâm đại ý, như thế nào cũng không có thể giống như cô nương hầu hạ đến cẩn thận chu đáo.. "

Lăng Vu Đề cười cười với A Ngưu A Tráng, vẻ mặt dịu dàng: "Cái kia, phòng của ta ở nơi nào? Ta muốn để đồ của mình."

"À phòng của Lăng cô nương ở đây."

A Tráng trong nháy mắt có chút kỳ lạ, sau đó mỉm cười nói: "Lăng cô nương, đi theo ta."

Nói xong, A Tráng liền đi ở phía trước dẫn đường cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề thần kinh thô không có nhìn ra sắc mặt trong nháy mắt kia của A Tráng, đi theo phía sau A Tráng.

A Tráng dẫn Lăng Vu Đề đến phòng chính của Thanh Phong Uyển, Lăng Vu Đề có chút kỳ quái nhìn căn phòng.

"Đây là phòng chính, ta, phải ở phòng chính sao?"

Lăng Vu Đề đánh giá phòng chính, vừa vào cửa, liền có thể thấy một cái bàn gỗ đào hình vuông, bốn cái ghế, trên bàn có dụng cụ pha trà.

Trên tường treo một bức tranh mưa bụi, rất có ý cảnh.

Toàn bộ căn phòng, đơn giản mà trang nhã, khắp nơi đều lộ ra nét thư hương.

Còn chưa nhìn hết phòng xong, A Tráng ở bên cạnh đã lên tiếng: "Ân, đây là nơi Diệp tiên sinh ngủ, vì để thuận tiện cho việc hầu hạ Diệp tiên sinh. Cho nên Lăng cô nương về sau sẽ ngủ ở chỗ này. "

A Tráng chỉ vào phía bên phải của cánh cửa.

Ở đó có vách ngăn, sau tấm rèm có một tủ quần áo nhỏ, một bàn trang điểm nhỏ và một chiếc giường gỗ nhỏ....

"Nơi này, liền là của ta ..." 'Ổ' sao?

A Tráng gật gật đầu: "Lăng cô nương có thể nghỉ ngơi trước, Diệp tiên sinh lúc này đã ra ngoài. Về sau, Lăng cô nương chỉ cần hầu hạ Diệp tiên sinh là được, còn những việc khác để ta và A Ngưu làm là được."

Nhìn A Tráng một mặt 'thành thật', Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Cảm ơn ngươi, A Tráng."

Sau khi A Tráng rời khỏi phòng, Lăng Vu Đề nghiêm túc nhìn 'ổ' của mình.

Ngô, diện tích tổng thể lớn hơn so với nơi ở của cô ở Ngọc Khê Các, nhưng là, đây cũng không được coi là một căn phòng.

Ngoài một tấm rèm ra, liền không có cánh cửa nào cả.

Ngay tại đối diện cô, cũng chính là phía bên trái cánh cửa, là nơi Túc Diệp ngủ.

Cho nên, bọn họ bây giờ xem như ở chung sao?

Nghĩ tới đây Lăng Vu Đề liền đỏ mặt, khóe miệng vô thức cong lên.

Vốn tưởng rằng rất khó tiếp cận Túc Diệp, nhưng vừa nghĩ đến, về sau mỗi một ngày, chỉ cần vừa mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy Túc Diệp.

Lăng Vu Đề cảm thấy, cô chính là đang ngủ đều sẽ cười tỉnh.

Hít một hơi thật sâu, Lăng Vu Đề cất hết quần áo mình mang đến vào trong tủ quần áo.

Sau đó ở trong phòng Túc Diệp dạo qua một vòng, đông nhìn xem tây nhìn xem, cuối cùng, buồn chán mà nằm sấp trên giường của mình ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro