Chương 29: Công lược hoạ sĩ tàn tật (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Bởi vì vừa rồi nhân viên bảo vệ đẹp trai kia có gọi điện thoại qua, nên có người ở cửa đón Lăng Vu Đề.

"Cô đến để phỏng vấn hộ công sao?"

Người đến đón Lăng Vu Đề là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng lại cười rất hiền lành, một chút cũng không hề có ý coi thường Lăng Vu Đề.

Bởi vì người phụ nữ này có trong ký ức của nguyên chủ, nên Lăng Vu Đề biết người phụ nữ này gọi là Tề tẩu.

Nghe nói, là con dâu của Tề thẩm bảo mẫu đã nghỉ hưu.

Lăng Vu Đề gật gật đầu và mỉm cười với người phụ nữ: "Đúng vậy, em tên Lăng Vu Đề. Là Vương Hồng đại ca giới thiệu em đến phỏng vấn."

Tề tẩu gật đầu: "Ừm, phu nhân chúng ta đang ở bên trong. Bà ấy muốn đích thân gặp trực tiếp em, theo chị vào đi."

Lăng Vu Đề theo Tề tẩu vào biệt thự. Vừa bước vào cửa, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một khu vườn rộng lớn, đặc biệt lớn.

Trồng đều là những bụi cây xanh mướt, được người làm vườn cắt tỉa thành nhiều bộ dáng khác nhau trông rất đẹp mắt.

Toàn bộ biệt thự thiên về phong cách phục cổ, có rất nhiều nơi, mang theo chút phong cách kiến trúc cổ đại.

Sự pha trộn giữa phong cách hiện đại và cổ đại lại không gây cảm giác đột ngột, thực sự rất đặc biệt.

Sau khi vào biệt thự, Tề tẩu dẫn Lăng Vu Đề đi hậu hoa viên.

Hậu hoa viên có một bãi cỏ lớn, rất nhiều hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau được trồng xung quanh. Lúc này hoa hồng vừa vặn đang nở rộ.

Ngoài ra còn có một bể bơi diện tích không nhỏ, bên trong chứa đầy nước sạch, ánh nắng chiếu vào trên mặt nước, ánh sáng lấp lánh.

Ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh chiếc bàn tròn có hoa văn rỗng màu trắng trên bãi cỏ, là một người phụ nữ mặc bộ đồ hưu nhàn màu tím nhạt.

Mái tóc đen dài vừa phải được buộc cao, Lăng Vu Đề không thể nhìn rõ khuôn mặt, vì người phụ nữ đang cúi đầu đọc sách.

Lăng Vu Đề chỉ có thể nhìn đến cái trán trơn bóng, rất trắng, cái mũi cũng rất xinh đẹp.

Lăng Vu Đề biết, người phụ nữ đó chính là nữ chủ nhân của biệt thự này, Tạ phu nhân.

Đi theo Tề tẩu đến gần Tạ phu nhân, Lăng Vu Đề không biết vì sao, lại cảm thấy có chút khẩn trương.

Rõ ràng trong trí nhớ đã gặp qua, cô không có lý do gì sẽ khẩn trương nha!

"Phu nhân, người đến phỏng vấn hộ công chăm sóc thiếu gia đã đến." Tề tẩu nhẹ nhàng lại cung kính nói với Tạ phu nhân.

Tạ phu nhân nghe vây, đóng cuốn sách trong tay lại rồi ngẩng đầu lên.

Lăng Vu Đề lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô ấy, cô ấy có khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt không quá to nhưng lại rất đẹp, ánh mắt rất là ôn hòa, trong mắt mang theo ý cười ấm áp. (các nàng đọc xuống sẽ biết lý do vì sao ta lại để là cô ấy - ý chỉ người trẻ tuổi, chứ không phải bà - đã 50 tuổi ý)

Khóe miệng cô ấy hơi hơi cong lên, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.

Tạ phu nhân có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bảo dưỡng rất khá. Cô ấy thoạt nhìn như khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.

Lăng Vu Đề biết, Tạ phu nhân, kỳ thực đã ngoài năm mươi.

Thấy Tạ phu nhân vẻ mặt ôn nhu nhìn mình, Lăng Vu Đề không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Như là nhìn thấy người thân, hốc mắt ẩm ướt nóng nóng.

Đây không phải là cảm giác của nguyên chủ, mặc dù bản thân nguyên chủ là rất thích Tạ phu nhân, nhưng trong lòng lại càng kính sợ Tạ phu nhân hơn.

Cho nên, cảm giác muốn khóc này, là của chính cô.

Nhưng là, Lăng Vu Đề lại không biết vì sao.

"Xin chào phu nhân, cháu tên Lăng, Lăng Vu Đề. Cháu..."

"0051 ?!"

Điền Mật nhìn cô gái trước mặt có khuôn mặt đen như mang một chiếc mặt nạ, vốn ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy có chút thân thiết.

Khi cô nói tên mình là 0051, Điền Mật lập tức đứng dậy.

Điền Mật có chút kích động nhìn Lăng Vu Đề, làm cho Lăng Vu Đề vốn đã có chút khẩn trương liền phát hoảng.

Vừa rồi, này, Tạ phu nhân, gọi cô là 0051? Là cô nghe nhầm đi?

"Không phải, phu nhân, cháu tên Lăng Vu Đề. Vu Đề là một loại thuốc." Lăng Vu Đề giải thích.

Sau đó, Lăng Vu Đề dường như cảm thấy Tạ phu nhân thất lạc trong giây lát.

Bất quá, Lăng Vu Đề cảm thấy với ánh mắt của cô, cô chắc chắn đã nhìn nhầm.

Người ta một phu nhân có tiền có địa vị như vậy, làm sao có thể thất lạc vì tên của mình?

Bất quá: "Phu nhân vì sao lại gọi cháu là 0051?" Lăng Vu Đề nghi hoặc hỏi.

Cô tin rằng, không ai có khả năng có thể biết được thân phận chân thật của mình

Điền Mật quả thật có trong nháy mắt thất lạc. Cô ấy còn tưởng rằng 0051 đến thế giới này để gặp mình đâu.

Tuy nhiên, cô gái trước mặt tuy rằng không thể nói xấu, nhưng dựa theo tính tình của 0051, hẳn là sẽ ghét bỏ khối thân thể này đi.

Điền Mật đoán đúng, Lăng Vu Đề thật sự thật ghét bỏ khối thân thể này.

Đen như thế này, còn không biết có dưỡng trắng được hay không.

Nghe được câu hỏi của Lăng Vu Đề, khóe miệng Điền Mật lại hơi hơi cong lên. Lúm đồng tiền hai bên má càng sâu một chút: "Cháu vừa mới lắp bắp, nói Lăng Lăng Vu Đề. Ta còn tưởng, đây là một loại họ kép nào đó mà ta không biết. "

Đôi má đen như than của Lăng Vu Đề đỏ bừng, lại bởi vì rất đen, nên hoàn toàn nhìn không ra.

Vừa rồi cô có chút khẩn trương một chút, nên khi giới thiệu bản thân mới lắp bắp (che mặt).

"Cháu bao nhiêu tuổi, đến từ nơi nào?" Điền Mật không nhìn thấy Lăng Vu Đề đỏ mặt, nhưng có thể nhìn thấy cô khẩn trương.

Có lẽ vì tên cô gái này đồng âm với 0051, cho nên cô ấy có vài phần thích cô gái trước mặt này.

"Cháu mười tám tuổi, quê quán ở thị xã Lăng Dương." Lăng Vu Đề thành thật trả lời vấn đề của Điền Mật.

"Nhỏ như vậy? Không đi học sao? Cháu là cùng người trong nhà cùng nhau đến thành phố J sao?"

"Dạ không đi học, tám năm trước người nhà cháu đã qua đời do lở đất." Lăng Vu Đề nói thật, nhưng Điền Mật lại cảm thấy rất đau lòng.

Cô ấy không đành lòng lại hỏi thêm câu nào nữa, vội vàng đổi chủ đề: "Có biết cháu phải tới phỏng vấn làm hộ công không?"

Lăng Vu Đề gặt gật đầu: "Vâng, cháu biết."

"Được rồi, việc cháu cần làm chính là lo liệu cuộc sống hàng ngày của con trai ta. Con ta mười sáu tuổi năm ấy ngoài ý muốn hai chân tàn tật , sau này, tính cách liền luôn luôn thật cổ quái, cũng không chịu cùng người trong nhà nói chuyện." Nói đến con trai của mình, Điền Mật liền đau lòng đỏ hốc mắt..

Chín năm trước, Tạ Ức Chi, mới mười sáu tuổi vì cứu một bạn nữ cùng lớp, đã bị bọn bắt cóc chặt đứt hai chân, từ đầu gối đổ xuống đều bị chặt đứt.

Cho dù công nghệ hiện đại có tốt đến đâu, nếu hai chân bị chặt đứt, cũng không có cách nào khiến chân đó một lần nữa mọc lại được.

Vì tàn tật, Tạ Ức Chi đã nhốt mình trong phòng suốt chín năm nay.

Ngoài vẽ tranh, không muốn làm gì khác.

Cô ấy từng mời không ít hộ công cho Tạ Ức Chi, nhưng đều bị Tạ Ức Chi đuổi đi.

Lăng Vu Đề, đã không biết là người thứ mấy rồi.

Cũng không biết, Lăng Vu Đề có thể ở Tạ gia bao lâu.

Con trai của cô ấy, một người có tài hoa như vậy, lại bị hủy hoại vì một tai nạn đáng lẽ không nên xảy ra với hắn.

Con trai cô ấy đã từng như ánh mặt trời, sáng sủa, thích cười thích nháo như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro