Chương 30: Công lược hoạ sĩ tàn tật (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Có lẽ là tâm lý cô ấy hơi lệch lạc, cô ấy cảm thấy thật không công bằng.

Tại sao trong vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, rõ ràng hẳn phải nhận đến tổn thương là cái đứa bé kia, lại bình yên vô sự!?

Mà con trai của cô ấy, con trai vô tội của cô ấy, lại ở trong bóng ma, thế nào cũng không thể thoát ra được.

Tạ Ức Chi không chịu gặp bác sĩ tâm lý. Khi bác sĩ tâm lý đến đây, hắn cũng không muốn nói chuyện.

Cho dù có mời bác sĩ tâm lý có quyền uy nhất thế giới, ở trước mặt Tạ Ức Chi cũng vô dụng.

Bản thân Điền Mật đều đã quên, quên rằng con trai của mình, Tạ Ức Chi đã không nói chuyện với mình trong bao nhiêu năm.

Một khi nghĩ đến con trai lúc trước luôn thích cười đến mặt mày cong cong, lộ ra lúm đồng tiền. Cùng với bây giờ luôn nhốt mình trong phòng, thậm chí ngay cả rèm cửa sổ đều không muốn kéo ra.

Điền Mật liền hận không thể đem hai kẻ bắt cóc đã làm tổn thương đến con trai mình từ trong ngục giam lôi ra, tra tấn bọn chúng hết lần này đến lần khác.

Điền Mật biết, bởi vì có Tạ Cẩm Niên đặc biệt dặn dò, hai kẻ bắt cóc kia ở trong ngục giam chín năm, đều không có một ngày tốt lành.

Mà hai chân của bọn chúng, cũng đã bị đánh gãy sau khi vào ngục giam còn chưa được một tuần.

Hai kẻ bắt cóc đó vốn dĩ có liên quan đến một vụ án giết người, lẽ ra phải bị kết án tử hình.

Tuy nhiên, Tạ Cẩm Niên nói, để bọn chúng chết như vậy thì quá tiện nghi.

Tạ Cẩm Niên muốn họ sống không bằng chết, cho nên hai kẻ bắt cóc kia bị kết án tù chung thân.

Nhìn Điền Mật hai mắt đẫm lệ, Lăng Vu Đề không biết vì sao, lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Con trai của Điền Mật, Lăng Vu Đề đương nhiên biết rằng hắn vì ngoài ý muốn mà hai chân tàn tật.

Bởi vì, lần này đối tượng cô phài công lược chính là con trai của Tạ phu nhân, nam phụ: Tạ Ức Chi.

Mười năm trước, Tạ Ức Chi mười lăm tuổi và Thư Nhã, nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, là bạn cùng lớp.

Gia cảnh của Thư Nhã rất bình thường, bộ dạng xinh đẹp, thành tích học tập đặc biệt tốt.

Thư Nhã đạt vị trí thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Với vị trí thứ hai toàn thành phố, Thư Nhã vào trường Tạ Ức Chi đang theo học để học cấp ba, được miễn toàn bộ học phí.

Có lẽ do ảnh hưởng từ hào quang của nữ chính, Tạ Ức Chi đã phải lòng Thư Nhã từ lần đầu tiên nhìn thấy, một nữ sinh tốt bụng, xinh đẹp lại kiên cường.

Tạ Ức Chi có tính cách sáng sủa như ánh mặt trời, cho nên rất nhanh liền trở thành bạn bè với Thư Nhã.

Lớp mười một năm ấy, Tạ Ức Chi mười sáu tuổi, lúc tan học, bất ngờ nhìn thấy Thư Nhã đang đi trên lề đường thì bị người trong một chiếc xe lớn kéo vào xe

Tạ Ức Chi trong lúc kích động, quên mất điều quan trọng nhất hắn nên làm lúc đó là gọi cảnh sát, hắn ngồi lên xe đạp của mình chạy theo.

Trong cốt truyện có đề cập đến, bắt cóc Thư Nhã, là hai kẻ biến thái theo dõi cuồng.

Bọn chúng đã theo dõi Thư Nhã trong một năm và lên kế hoạch từ lâu. Lúc bắt cóc Thư Nhã, lại bị Tạ Ức Chi bắt gặp được.

Tạ Ức Chi đi theo hai kẻ biến thái kia đến bên ngoài một nhà máy bỏ hoang. Lúc này, hắn mới nhớ tới gọi cảnh sát.

Sau khi gọi cảnh sát, Tạ Ức Chi lo lắng Thư Nhã sẽ gặp nguy hiểm, nên đã vụng trộm lẻn vào nhà máy.

Khi nhìn thấy hai kẻ biến thái đang muốn xâm phạm Thư Nhã, Tạ Ức Chi thậm chí còn không thèm chờ cảnh sát đến.

Hắn ở trong nhà xưởng tìm được một cây sắt liền vọt chạy vào.

Mặc dù Tạ Ức Chi mười sáu tuổi thường được Tạ Cẩm Niên huấn luyện trong quân đội, so với bạn cùng tuổi, hắn coi như là nổi bật.

Nhưng hai đấm khó địch nổi bốn tay. Hai kẻ biến thái kia, vậy mà cũng luyện võ.

Cho nên không có bao lâu, Tạ Ức Chi đã bị đánh ngã.

Hai tên biến thái kia thật sự là biến thái, bọn chúng muốn giết Tạ Ức Chi.

Còn tàn nhẫn muốn trực tiếp phân cơ thể hắn, mà không phải là giết hắn trước lại phân ra.

Khi một trong những kẻ biến thái đang dùng cưa điện chặt chân của Tạ Ức Chi, cảnh sát đến, cha hắn, Tạ Cẩm Niên cũng chạy đến.

Hai kẻ biến thái bị bắt, Thư Nhã bình an vô sự.

Nhưng đôi chân của Tạ Ức Chi cũng là bị tàn tật vĩnh viễn.

Trong cốt truyện có viết, Tạ Ức Chi chưa từng hối hận khi đi cứu Thư Nhã.

Từ lúc học lớp mười, lần đầu tiên nhìn thấy Thư Nhã, hắn liền đã thích Thư Nhã rồi.

Vì vậy, nếu chuyện đó lại xảy ra lần nữa, hắn vẫn sẽ không chút do dự theo sau.

Vì hai chân bị tàn tật, Tạ Ức Chi rụt rè chọn cách trốn trong bóng tối, yên lặng thích Thư Nhã.

——————

Chết tiệt ~ các ngươi đều không biết, sau khi nghiên cứu cốt truyện về Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề liền cảm thấy đau lòng muốn chết.

Ai viết cuốn tiểu thuyết này? Đứng ra cho ta! Ta cam đoan không đánh ngươi!!

Nào có ngược nam phụ như vậy nha!

Thật đáng thương

Hơn nữa, phân cảnh diễn cũng ít đến đáng thương! Trên cơ bản cũng không có miêu tả nhiều.

Thực ra điều khiến Lăng Vu Đề đau lòng là, chết tiệt nha~

Nam phụ này thích nữ chính, thích đến mức thậm chí ngay cả chân cũng không cần, còn yêu thầm nữ chính bao nhiêu năm.

Cô tính tính, từ lớp mười, cũng chính là mười lăm tuổi. Đến bây giờ... anh anh anh~ mười năm nha! Vẻn vẹn mười năm!.

Thích lâu như vậy, kia phải có bao nhiêu chấp nhất nha.

Cái này để người có khuôn mặt than đen như cô, làm sao đi công lược?

Lăng Vu Đề cảm thấy nhiệm vụ này mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn tăng độ thiện cảm lại khó hơn rất nhiều.

Nguyên chủ từng chăm sóc Tạ Ức Chi nên biết, Tạ Ức Chi sau khi tàn tật, tính khí liền đặc biệt táo bạo.

Hắn căn bản không nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ nói một hai chữ, đều là 'cút' 'ra ngoài'.

Khi cảm thấy không vui, Tạ Ức Chi sẽ đập phá đồ đạc.

Chỉ cần là hắn có thể lấy được, mặc kệ là cái gì, tất cả đều hướng đến trên mặt đất đập

Nếu không hài lòng hộ công mà nói, hắn sẽ trực tiếp ném đến trên người hộ công.

Tạ Ức Chi cáu kỉnh và bạo lực như vậy, chỉ khi nhìn thấy Thư Nhã, mới trở nên dịu dàng hơn một chút

Chỉ là, mỗi lần Thư Nhã đến, Tạ Ức Chi đều không muốn gặp Thư Nhã.

Không phải là không muốn gặp, là không muốn Thư Nhã nhìn thấy hắn như vậy

Mỗi lần Thư Nhã đến, hắn đều sẽ lén lút đi nhìn.

Thân phận của nguyên chủ mặc dù là hộ công của Tạ Ức Chi, bất quá, nguyên chủ cũng không có làm hộ công được bao lâu.

Nguyên nhân là do Tạ Ức Chi tức giận cầm bát ném đến trên mặt nguyên chủ. Mặt nguyên chủ không chỉ có bị thương, còn bị nước canh nóng trong bát làm bị bỏng.

Tạ phu nhân Điền Mật đưa nguyên chủ đi chữa bệnh, còn cho nguyên chủ đi học.

Vì vậy, nguyên chủ chỉ làm hộ công chăm sóc Tạ Ức Chi có một tháng.

Trong cốt truyện, nguyên chủ thậm chí còn không được tính là bia đỡ đạn, bởi vì cô ấy chưa từng xuất hiện qua.

Lần này Lăng Vu Đề tới, cô tự nhiên sẽ không rời đi nhanh như vậy.

Cô phải ở lại đây, ở bên cạnh Tạ Ức Chi để công lược hắn.

Mặc dù bề ngoài nhìn như hy vọng xa vời, nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy mình vẫn phải thử một lần mới biết liệu có thể thành công công lược hay không.

Âm thầm khích lệ bản thân, Lăng Vu Đề tự nhủ, không được dễ dàng bỏ cuộc.

"Phu nhân yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt."

Lăng Vu Đề cúi đầu với Điền Mật, giòn tan nói.

Điền Mật còn đang buồn, bị giọng nói kiên định của Lăng Vu Đề làm cho hoàn hồn, cô ấy lau nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười với Lăng Vu Đề: "Được rồi, cháu đi với Tề tẩu đi, tẩu ấy sẽ nói cho cháu biết cháu nên làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro