Chương 31: Công lược hoạ sĩ tàn tật (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề gật đầu, liếc nhìn Điền Mật một cái sau đó đi theo Tề tẩu rời khỏi sân sau.

Tề tẩu dẫn Lăng Vu Đề đến một căn phòng ở tầng một: "Đây là phòng của em, từ giờ em sẽ sống ở đây. Trong tủ đã chuẩn bị sẵn quần áo người hầu, chỉ có một size. Em hẳn là có thể mặc vừa. Có đồ lót mới và tất cả đồ dùng cá nhân đều đã được chuẩn bị sẵn. Là người hầu của Tạ gia, em là hộ công, cũng coi như là người hầu. Ngoại hình cũng rất quan trọng, vì vậy trong phòng tắm ở trong phòng, có mỹ phẩm. Thiếu gia thích sạch sẽ, cho nên mỗi ngày phải gội đầu một lần, tắm hai lần, ra mồ hôi nhất định phải nhớ thay quần áo."

Trong lòng thầm nói "Phiền phức", Lăng Vu Đề nhìn căn phòng mà nguyên chủ còn không ở được đến một tháng.

Nhìn căn phòng đầy đủ mọi thứ, Lăng Vu Đề cười toe toét với Tề tẩu, khuôn mặt đen nhánh lộ ra hàm răng trắng, rất hài hước.

Tề tẩu không nhịn được bật cười: "Người ở quê em mọi người đều đen như vậy sao?"

Lăng Vu Đề cẩn thận suy nghĩ, hình như quả thực là như vậy, liền gật đầu: "Vâng, đều đen như vậy."

Trong giọng nói của Lăng Vu Đề mang theo ghét bỏ mà Tề tẩu không có nhận ra, chính cô ghét bỏ bản thân mình.

Đen như vậy! Chỉ mong có thể dưỡng trắng như da trên người!

Nói xong phòng, Tề tẩu không biết ở đâu lấy ra một cuốn sổ tay đưa cho Lăng Vu Đề: "Em biết chữ sao?"

Mở quyển sổ ra nhìn nhìn, bên trên viết lại thói quen sinh hoạt hàng ngày của Tạ Ức Chi.

Lăng Vu Đề là một hệ thống. Mặc dù Hiệp Hội Vị Diện đã xóa đi một số ký ức của cô, nhưng cô vẫn là biết các loại chữ khác nhau.

Hơn nữa, nguyên chủ tốt xấu học hết cấp hai, cho nên chữ trên cuốn sổ này, Lăng Vu Đề đều có thể xem hiểu.

"Vâng, em biết. Tề tẩu yên tâm, em sẽ ghi nhớ tất cả nội dung trong cuốn sổ này, nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, nói lời thề son sắt cam đoan với Tề tẩu.

Tề tẩu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết hộ công này có thể ở lại bao lâu.

"Em trước tiên vào phòng rửa mặt chải đầu một chút, sau đó xem nội dung trong cuốn sổ, ngày mai chính thức chăm sóc thiếu gia."

Trước khi rời đi, Tề tẩu lại cao thấp nhìn nhìn mặt Lăng Vu Đề: "Trong phòng tắm có mặt nạ dưỡng trắng, em có thể dùng."

Nói xong, Tề tẩu lúc này mới rời khỏi phòng của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề: ?_? ... Biểu cảm ghét bỏ như vậy thật sự được sao?

Tề tẩu vừa rời đi, Lăng Vu Đề liền nóng lòng muốn đi phòng tắm xem xem.

Phòng tắm không hề nhỏ, nó còn lớn hơn một chút so với căn phòng đơn đổ nát ở thôn Thành Trung nơi nguyên chủ sống kia.

Chậc chậc, phòng người hầu đều tốt như vậy!

Lăng Vu Đề dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, mở đầy nước vào bồn tắm lớn, vừa đắp mặt nạ vừa tắm bồn tắm.

Cảm giác kia, thoải mái đến mức cô xém chút ngủ quên.

Từ trong bồn tắm lớn đứng dậy, Lăng Vu Đề nhìn mình trong gương.

Thân hình mười tám tuổi phát dục bất lương, phía trước giống như hai cái bánh bao, so sánh với thân thể nguyên chủ ở thế giới trước, quả thực chính là cách biệt một trời một vực.

May mắn thay, chiều cao không có phát triển không tốt, đại khái khoảng một mét sau mươi.

Làn da bên dưới khuôn mặt trắng nõn và mềm mại. Lăng Vu Đề gỡ lớp mặt nạ trên mặt ra, sau đó ngạc nhiên phát hiện.

Cô trắng... trắng một chút chút như vậy...

Tuy rằng là một chút chút, nhưng tốt xấu cũng để Lăng Vu Đề thấy được hy vọng.

Có thể trắng là tốt rồi, cô chậm rãi dưỡng đi. Một ngày nào đó, làn da trên mặt cô cũng có thể trắng mịn như làn da trên cơ thể.

Sau khi thoa kem dưỡng da lên mặt và tay, Lăng Vu Đề sấy khô tóc rồi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng đọc cuốn sổ mà Tề tẩu đã đưa cho cô.

Một cuốn sổ ghi đầy những sở thích thường ngày của Tạ Ức Chi, đồng thời cũng đề cập rằng tốt nhất không nên nói chuyện khi chăm sóc Tạ Ức Chi.

Sau khi xem xong hết cuốn sổ, Lăng Vu Đề nhớ lại một chút kinh nghiệm của nguyên chủ. Cô cảm thấy, việc chăm sóc tốt cho Tạ Ức Chi, vẫn là thật dễ dàng.

Điều cô đang nghĩ bây giờ là, làm thế nào để xoát độ hảo cảm của Tạ Ức Chi!

Hay là? Bây giờ cô đi thử một chút, nhìn xem lần đầu tiên độ hảo cảm của Tạ Ức Chi dành cho cô là bao nhiêu?

Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, cô cảm thấy bây giờ tốt nhất là không nên đi, trước tiên nên nhớ kỹ thói quen sinh hoạt của Tạ Ức Chi.

Buổi trưa, Tề tẩu tới phòng Lăng Vu Đề, kêu Lăng Vu Đề đến phòng ăn cùng nhau ăn cơm.

Phòng ăn này, đương nhiên không phải là phòng ăn nơi mấy người Điền Mật dùng bữa, mà là phòng ăn trong bếp chuyên dụng dành cho người hầu dùng bữa.

Tạ gia có rất ít người hầu, gồm hai đầu bếp và hai tài xế, trong hai tài xế có một người là chồng của Tề tẩu.

Sau đó còn có ba người quét dọn vệ sinh, người làm vườn là một trong hai tài xế, cộng thêm Lăng Vu Đề và Tề tẩu, tổng cộng có chín người.

So với những nhà giàu khác, quả thực rất ít.

Lăng Vu Đề nói ngọt, ngoại trừ khuôn mặt đen chút, vẫn thật làm người thích.

Chỉ trong một bữa trưa, Lăng Vu Đề đã có thể dụ dỗ những người hầu thích cô.

Buổi chiều, Lăng Vu Đề đều ở trong phòng bếp, cùng những người đó tạo dựng mối quan hệ tốt, thuận tiện tìm hiểu một ít chuyện trong tiểu thuyết không đề cập đến, cùng với tin tức mà nguyên chủ không biết.

Tuy không nhiều lắm, nhưng Lăng Vu Đề quả thật đã tìm hiểu được không ít.

Ví dụ như trong cốt truyện không có giới thiệu chi tiết về gia cảnh của Tạ Ức Chi, mà nguyên chủ chỉ là một dân quê ngây ngốc căn bản không hiểu những người đó nói gì.

Vì vậy, trong một buổi chiều, Lăng Vu Đề biết được rằng Tạ gia thì ra vốn là một gia đình quân nhân, cha của Tạ Ức Chi, ông nội và thậm chí cả ông cố đều là xuất thân quân nhân, đối với quốc gia có địa vị không nhỏ.

Mẹ của Tạ Ức Chi là một doanh nhân, hơn nữa là một trong mười người giàu nhất thế giới.

Tạ Ức Chi còn có một em gái tên Tạ Mật Chi.

Lăng Vu Đề biết điều đó, chỉ là ngay cả Tạ Ức Chi cũng không được nhắc đến nhiều trong cốt truyện, vậy làm sao em gái của Tạ Ức Chi lại có thể được nhắc đến đâu.

Trong đó một dì đầu bếp nói với Lăng Vu Đề rằng em gái của Tạ Ức Chi, Tạ Mật Chi, nhỏ hơn Tạ Ức Chi hai tuổi. Cũng chính là bây giờ, Tạ Mật Chi mới hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu.

Bất quá Tạ Mật Chi thật sự có năng lực, nói là phi thường có năng lực đều không đủ.

Lúc đang còn học đại học, Tạ Mật Chi đã vào làm việc tại Điền thị.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Mật Chi đã có thể một mình đảm đương một phía, đem Điền thị tập đoàn phụ trách một cách có trật tự, giảm bớt rất nhiều áp lực cho Điền Mật.

Còn chồng sắp cưới của Tạ Mật Chi, Đàm Lâm, là một ngôi sao quốc tế, có gia thế bối cảnh cũng rất vững chắc.

Cho nên, Tạ gia chỉ có Tạ Ức Chi là đang ăn cơm trắng? (*ở không không làm gì, không có việc làm ý)

Đương nhiên không phải!

Mặc dù Tạ Ức Chi từ chối cùng với thế giới bên ngoài tiếp xúc, nhưng những bức tranh của hắn, lại bị Điền Mật cố ý để lộ ra ngoài.

Đã từng Điền Mật phải mất thời gian một năm, mới thuyết phục được Tạ Ức Chi, dùng những bức tranh của hắn, tổ chức một cuộc triển lãm tranh.

Tranh của Tạ Ức Chi được mọi người vô cùng yêu thích, nhiều người sẵn sàng trả giá cao để mua tranh của Tạ Ức Chi.

Chỉ là Tạ Ức Chi đồng ý với Điền Mật tổ chức triển lãm tranh, nhưng lại không đồng ý để tranh của mình rơi vào tay người khác.

Cho nên, cứ việc Tạ Ức Chi là một họa sĩ nổi tiếng trong giới hội họa, hắn vẽ những bức tranh này, không ít người thấy qua, nhưng ít ai có thể sở hữu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro