Chương 39: Công lược hoạ sĩ tàn tật (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tạ Ức Chi khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Nghi hoặc tại sao Lăng Vu Đề dường như biến thành người khác chỉ sau một đêm không gặp.

Bất kể là ngoại hình hay hành vi của cô.

Nếu như không phải hắn có trí nhớ tốt, nhớ được giọng nói của hộ công này.

Tạ Ức Chi đều phải nghi ngờ hộ công hôm qua, cùng hộ công hôm nay không phải là cùng một người đâu.

Lăng Vu Đề vừa dọn dẹp phòng, vừa yên lặng nghiên cứu hệ thống của mình sau khi hồi phục.

Cô muốn xem trong hệ thống có những chức năng nào có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ trong hệ thống nhiều thêm các loại hình tiểu thuyết, các loại hình nam phụ.

Mặc dù không có nói làm sao công lược mới tốt, nhưng là có thể đại khái phân tích tính cách một chút, đối với Lăng Vu Đề mà nói, vẫn là rất có ích.

Điều mà Lăng Vu Đề cần làm bây giờ, chính là an phận hoàn thành tốt nhân vật hộ công này của mình.

Về phần cái khác, vẫn là chờ trì hoãn chút thời điểm rồi nói sau.

Không phải cô không muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà cô hiện tại biết, nóng vội là không có khả năng khiến Tạ Ức Chi tăng thêm độ hảo cảm thành công.

Suy cho cùng, Tạ Ức Chi đã nhốt mình trong thế giới của bản thân nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng chấp nhận người khác ngoài Thư Nhã đâu?

Liền ngay cả mỗi lần Thư Nhã đến gặp hắn, hắn đều tránh mặt đâu.

Rõ ràng khoa học kỹ thuật hiện nay tiên tiến đến mức, có thể liên hệ với nhau chỉ bằng gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn.

Nhưng cho dù là nhớ, Tạ Ức Chi cũng sẽ không gọi điện thoại cho Thư Nhã.

Chỉ khi Thư Nhã đến Tạ gia gặp hắn, hắn mới cách cánh cửa nói một hai câu với Thư Nhã.

Nguyên nhân là Tạ Ức Chi không muốn Thư Nhã cảm thấy có lỗi với hắn, không muốn lúc hắn chủ động tìm Thư Nhã, Thư Nhã đều sẽ mang tâm tình là mình nợ hắn .

Muốn Lăng Vu Đề tới nói, còn không phải là nợ hắn sao.

Nếu không có Tạ Ức Chi mà nói, liệu Thư Nhã có thể được cứu ra khỏi hai kẻ biến thái kia sao?

Nói trở về, cô với thân phận hộ công này vẫn là có lợi thế.

Cô không những có thể nhìn thấy Tạ Ức Chi mỗi ngày, thỉnh thoảng, còn có thể cùng hắn nói chuyện một hai câu, mặc dù hắn rất ít đáp lại.

Gần như ngay lúc Tạ Ức Chi đặt thìa sứ xuống và lấy khăn ăn lau miệng, Lăng Vu Đề mới hoàn hồn lại.

Cô bước tới cạnh bàn và bắt đầu dọn dẹp.

Tạ Ức Chi không có lập tức đẩy xe lăn tới phòng vẽ tranh, mà hơi hơi ngước mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề tay dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Ức Chi: "Thiếu gia, sao vậy? Là muốn phân phó tôi làm cái gì sao?"

Giọng điệu của Lăng Vu Đề không còn ngu ngốc như ngày hôm qua nữa.

Giọng điệu của cô bây giờ vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, vốn liền giọng nói dễ nghe làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Tạ Ức Chi chớp chớp mắt, không nói gì.

Nhìn nhau ước chừng hai giây, Tạ Ức Chi đẩy xe lăn tới phòng vẽ tranh.

Tạ Ức Chi đoán, có lẽ hôm qua Tề tẩu đã đặc biệt dạy riêng Lăng Vu Đề.

Cho nên so với ngày hôm qua, Lăng Vu Đề hôm nay biểu hiện tốt hơn.

Mặc kệ thế nào, miễn là không làm phiền đến hắn là được.

Mặc dù hệ thống của Lăng Vu Đề đã được sửa chữa, nhưng điều đó không có nghĩa cô chính là toàn năng.

Vừa rồi cô cũng không thể nhìn ra cái gì từ ánh mắt nhàn nhạt kia của Tạ Ức Chi.

Liếc nhìn bóng lưng Tạ Ức Chi một cái, Lăng Vu Đề lại tiếp tục thu dọn.

——————

Hàng ngày ở Tạ gia, tựa hồ chậm rãi liền ổn định.

Mỗi ngày Lăng Vu Đề đều làm chuyện giống nhau: đưa đồ ăn cho Tạ Ức Chi, dọn dẹp phòng, lặng lẽ chờ ở trong góc.

Thời gian trôi qua rất chậm cũng rất nhanh,

Trong nháy mắt, Lăng Vu Đề đã ở nhà Tạ gia được gần một tháng.

Thành quả trong khoảng thời gian này của Lăng Vu Đề chính là độ hảo cảm của Tạ Ức Chi đối với cô tăng lên ba mươi điểm, tuy không nhiều lắm, nhưng tốt xấu Tạ Ức Chi đại khái đã quen thuộc với cô cũng chấp nhận cô mỗi ngày ở trong phòng hắn.

Còn có một thành quả khác chính là mối quan hệ giữa Lăng Vu Đề và người nhà họ Tạ rất tốt.

Điền Mật cũng không biết tại sao, đối với cô càng ngày càng tốt, quả thực giống như đối với con gái ruột của mình.

Tuần trước Điền Mật còn dẫn cô đi dạo phố mua rất nhiều thứ.

Quần áo, giày, đủ thứ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cái gì cũng đều mua.

Lại làm thẻ ngân hàng cho cô, bên trong để ba tháng tiền lương.

Biết Lăng Vu Đề thích ăn uống, Điền Mật đã phân phó nhà bếp chuyên môn chuẩn bị những món ăn ngon mỗi ngày cho cô.

Nếu những người hầu đó không phải là biết Tạ Cẩm Niên và Điền Mật cảm tình rất tốt mà nói, bọn họ sợ là phải nghi ngờ Lăng Vu Đề thực chất là con gái riêng của Điền Mật.

Liền ngay cả Lăng Vu Đề cũng vô cùng kinh ngạc. Nếu nói Điền Mật có âm mưu gì, cũng không giống.

Bởi vì mỗi lần Điền Mật nhìn cô, ánh mắt đều đặc biệt ôn nhu vui vẻ.

Lúc cùng cô ở chung, Điền Mật dường như đối xử với cô giống một người bạn quen biết nhiều năm, cũng giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.

Tạ Cẩm Niên đổ là đối với Lăng Vu Đề không có cái gì đặc biệt, chỉ là đối với Lăng Vu Đề so những người hầu khác ôn hòa hơn một chút.

Tạ Mật Chi không thường xuyên ở nhà, cô ấy có nhà ở bên ngoài, nên Lăng Vu Đề ở Tạ gia gần một tháng, cũng chỉ gặp Tạ Mật Chi hai lần mà thôi.

Tháng sáu ở thành phố J dần dần trở nên nóng bức hơn, hôm nay Lăng Vu Đề mặc bộ đồ ở nhà ngắn tay giản dị.

Kể từ khi mua quần áo mới vào tuần trước, Điền Mật liền không cho cô mặc quần áo hầu gái nữa.

Nhìn mình trong gương, làn da của cô bây giờ đặc biệt trắng nõn non mịn, khuôn mặt bầu bĩnh mang theo ngây ngô đặc trưng của tuổi mười tám.

Bởi vì thêm chút trẻ con phì, nên khuôn mặt này, giống tám mươi phần trăm so với khuôn mặt thực tế ảo của cô.

Lăng Vu Đề nghĩ, nếu không có chút trẻ con phì mà nói, thì đó sẽ là phiên bản phóng to thân thể thực tế ảo của cô đi.

Ngô, cũng không đúng, thân thể thực tế ảo của cô còn có một đôi cánh lấp lánh nha ~

Chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt hắc bạch phân minh, thoạt nhìn dường như trong suốt như pha lê.

Hôm nay là thời điểm trong ký ức của nguyên chủ, giữa trưa Tạ Ức Chi đột nhiên mất bình tĩnh, dùng bát canh nóng ném vào nguyên chủ.

Trước đây, Lăng Vu Đề vẫn luôn không hiểu tại sao hôm nay Tạ Ức Chi lại vô duyên vô cớ đột nhiên mất bình tĩnh.

Sau này, khi cô nghiên cứu cốt truyện và ký ức, mới phát hiện ra, hôm nay, Thư Nhã sẽ đến thăm hắn.

Trong cốt truyện có đề cập qua, Thư Nhã sáng sớm liền đến thăm bạn cùng lớp cấp ba Tạ Ức Chi, người mà cô ấy đã không đến thăm một năm.

Sau khi Thư Nhã rời đi, tâm tình Tạ Ức Chi liền không tốt.

Hơn nữa, nguyên chủ ngốc ngốc làm sao có thể nhận ra được điều đó? Mà nguyên chủ cùng Lăng Vu Đề là không giống nhau.

Nguyên chủ trong gần một tháng chăm sóc Tạ Ức Chi, công việc hàng ngày là đưa cơm và dọn dẹp phòng một chút.

Thời gian còn lại, Tạ Ức Chi là không cho phép nguyên chủ ở trong phòng hắn.

Trưa hôm đó, lúc nguyên chủ đi đưa bữa trưa cho Tạ Ức Chi, không cẩn thận làm đổ một giọt canh nóng lên mu bàn tay của Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi luôn luôn kìm nén cơn tức giận liền bạo phát ra rồi, hắn cầm bát canh, ném vào người nguyên chủ.

Bát canh trực tiếp đập thẳng vào mặt nguyên chủ, mép bát đập vào lông mày trái của nguyên chủ, làm rách lông mày, khiến máu chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro