Chương 40: Công lược hoạ sĩ tàn tật (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Hơn nữa, canh nóng là vừa mới nấu lên, rưới lên mặt, nửa mặt lập tức bị bỏng đỏ bừng lên, còn nổi lên những vết phồng rộp nhỏ.

Ký ức được tiếp thu thật thành công, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn cũng được tiếp thu.

Cho nên mỗi lần Lăng Vu Đề nhớ lại, đều có thể nhớ tới cảm giác đau đớn này.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, lần này, cô sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Ăn sáng xong, Lăng Vu Đề vẫn đúng giờ mang bữa sáng lên lầu cho Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi mỗi ngày cũng không thay đổi làm những việc của mình, trừ việc ăn, ngủ, đi vệ sinh, chính là luôn vẽ tranh.

Hắn vẽ rất chậm, trước đó Lăng Vu Đề đã nhận ra, hắn muốn vẽ xong một bức tranh, nhanh nhất cần nửa tháng mới có thể hoàn thành.

Cũng may mà Tạ Ức Chi có nhẫn nại, nếu đổi thành Lăng Vu Đề mà nói, phỏng chừng muốn phát điên.

"Thiếu gia, ăn bữa sáng."

Lăng Vu Đề đặt bữa sáng lên bàn, lặp lại những gì cô phải nói với Tạ Ức Chi mỗi sáng.

Lúc Lăng Vu Đề vừa bước vào, Tạ Ức Chi liền đặt bút vẽ trong tay xuống.

Hắn quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, người đang hạ mí mắt trong gần một tháng qua, mặc dù Lăng Vu Đề có lúc sẽ nói những câu râu ria trước mặt hắn.

Nhưng hắn vậy mà không cảm thấy phiền chán, nguyên nhân là chủ đề mà Lăng Vu Đề nói với hắn đều xoay quanh gia đình hắn.

Hoặc là đang nói về mẹ hắn, hoặc là nói về những gì mẹ hắn đã kể với cô về em gái Mật Chi, về cha hắn.

Hắn luôn là không đồng ý gặp họ, cũng không đồng ý nói chuyện với họ.

Cho nên chuyện về họ, Tạ Ức Chi không biết, có thật nhiều.

Mỗi lần Lăng Vu Đề đều là trong lúc dọn phòng hoặc lúc hắn đang dùng bữa, dùng giọng điệu giống như kể chuyện cổ tích, kể cho hắn nghe tất cả những gì Điền Mật nói với cô.

Lúc đầu, Tạ Ức Chi có chút phiền chán cùng phản cảm, nhưng dần dần, hắn đều quen với việc nghe Lăng Vu Đề nói một ít chuyện bên ngoài.

Cô sẽ chỉ mở miệng nói chuyện dưới tình huống không làm phiền hoặc quấy rầy đến hắn.

Và khi hắn cần yên tĩnh, cô có thể thật yên tĩnh chờ ở trong góc, làm cho người ta gần như quên mất sự tồn tại của cô.

Hộ công hiểu được đúng mực này, không thể nghi ngờ chính là hộ công mà hắn hài lòng nhất, không có hơn.

Như lúc này, khi hắn đang ăn sáng, Lăng Vu Đề ở phía sau lưng hắn vừa quét dọn, vừa bắt đầu nhẹ nhàng nói chuyện.

"Tề tẩu xin nghỉ phép về quê rồi, thiếu gia, ngài có biết nguyên nhân là cái gì không? Ngô ~ Tôi đoán thiếu gia khẳng định không biết nguyên nhân..."

"Tề tẩu bị bệnh?" Tạ Ức Chi quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, lại để Lăng Vu Đề mở to mắt kinh ngạc.

'Tề tẩu bị bệnh*', là năm chữ nha! (*齐嫂生病了, năm chữ các nàng ợ)

Đây là từ trước tới nay, Tạ Ức Chi nói với cô câu nói dài nhất.

Cũng là khó có được một lần mở miệng nói chuyện với cô.

Gần một tháng qua, tổng số từ Tạ Ức Chi nói với cô có lẽ đều không đến hai mươi từ.

Vì vậy Tạ Ức Chi vừa nói với cô năm chữ, Lăng Vu Đề quả thực chính là thụ sủng nhược kinh.

Biểu cảm kinh ngạc chỉ xuất hiện trong chốc lát, Lăng Vu Đề liền giả vờ bình tĩnh: "Thiếu gia đã đoán sai, Tề tẩu không phải bị bệnh, mà là đang mang thai."

Nhìn thấy sự kinh ngạc không nén được trong mắt Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề cười toe toét: "Thiếu gia sẽ đoán sai cũng là chuyện bình thường. Ngay cả phu nhân cũng đều không ngờ rằng Tề tẩu đã gần bốn mươi tuổi, vây mà có thai. Bất quá, bởi vì trong nhà Tề tẩu chỉ có một cô con gái, nên Tề tẩu muốn sinh đứa bé ra. "

Tạ Ức Chi quay đầu lại, tiếp tục ăn cháo, hắn mới sẽ không thừa nhận, hắn vừa rồi bởi vì thất thố mà cảm thấy xấu hổ đâu.

Nhìn thấy Tạ Ức Chi quay đầu, Lăng Vu Đề cũng cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.

Mặc dù hiện tại độ hảo cảm của Tạ Ức Chi đối với cô chỉ có ba mươi điểm, nhưng hắn đã tiếp nhận sự tồn tại của cô với tư cách là hộ công.

Có lẽ thỉnh thoảng, sự hiện diện của cô làm hắn vơi đi phần nào nỗi cô đơn.

Khoảng hơn chín giờ, Lăng Vu Đề ngồi dưới cửa sổ phòng vẽ tranh, cúi đầu xem sách.

Đúng vậy, phòng vẽ tranh.

Một tuần trước, Lăng Vu Đề đã thương lượng với Tạ Ức Chi về việc chuyển vị trí của cô dời đến dưới cửa sổ phòng vẽ tranh với lý do đọc sách trong góc phòng ngủ quá tối, không tốt cho thị lực.

Tạ Ức Chi suy nghĩ khoảng năm phút, rồi đồng ý.

Kể từ đó, Lăng Vu Đề liền mỗi ngày sau khi làm xong công việc của cô, liền cầm những cuốn sách Điền Mật chuẩn bị cho cô và đọc chúng một cách say mê.

"Cốc cốc cốc ——"

Ba tiếng gõ cửa khiến Lăng Vu Đề đang đọc sách cùng Tạ Ức Chi đang vẽ tranh đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Bình thường ngoại trừ Lăng Vu Đề sẽ không có ai đến gõ cửa phòng Tạ Ức Chi.

Lúc này Lăng Vu Đề còn đang ở trong phòng đâu, khẳng định là sẽ không thể phân thân đi ra ngoài cửa.

Như vậy, là ai tới gõ cửa phòng hắn?

Tạ Ức Chi không biết là ai gõ cửa, nhưng Lăng Vu Đề biết, người gõ cửa, là Thư Nhã.

Suy nghĩ của hắn vừa dứt, ngoài cửa liền có người lên tiếng: "Ức Chi, tớ là Thư Nhã, tớ đến thăm cậu."

Giọng nói của Thư Nhã rất êm tai, giống như phát thanh viên trên radio, làm cho người ta nhịn không được muốn an tĩnh lại và lắng nghe cô ấy nói chuyện.

Nghe được giọng nói của Thư Nhã, cọ vẽ trong tay Tạ Ức Chi rơi xuống đất, màu trên bút cũng bị lem đến trên sàn nhà.

Lăng Vu Đề đứng dậy, còn chưa kịp đi đến bên người Tạ Ức Chi, Tạ Ức Chi đã đẩy xe lăn về phía cửa.

Lăng Vu Đề ngẩn người trong giây lát, mặc dù biết tình cảm của Tạ Ức Chi dành cho Thư Nhã.

Nhưng gần một tháng qua, cô đã quen với bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm của Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi không giấu được niềm vui trong mắt, ngay cả khóe miệng cũng hơi hơi cong lên như vậy, thật sự khiến Lăng Vu Đề có chút không kịp phản ứng.

Thư Nhã ở ngoài cửa biết Tạ Ức Chi ở đó, cho nên cũng không ngừng tự nói chuyện.

"Thật xin lỗi Ức Chi, lâu như vậy không đến thăm cậu, chủ yếu là bởi vì tớ quá bận rộn, cậu không biết, một năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Tạ Ức Chi dựa vào xe lăn, cúi đầu, cẩn thận lắng nghe từng lời Thư Nhã nói.

Lăng Vu Đề ngồi xổm trên mặt đất, vừa chú ý tới biểu tình của Tạ Ức Chi, vừa lau chùi sàn nhà bị cọ sơn vấy bẩn.

Nhìn Tạ Ức Chi thần thái sáng lấp lánh, Lăng Vu Đề có chút bực mình.

Từ trước tới giờ cô đều chưa từng thấy Tạ Ức Chi như thế này đâu.

"Ức Chi, cậu đang nghe sao?" Thư Nhã ở ngoài cửa hỏi.

Tạ Ức Chi chớp mắt, nhẹ nhàng mở miệng: "Ừ."

Hắn khi nói chuyện với cô ngữ khí nhàn nhạt, nhưng khi nói chuyện với Thư Nhã, lời nói mang theo ý cười không dễ phát hiện.

Mẹ nó! Liền một chữ, ngay cả giọng điệu cũng khác biệt!

Có cần phân biệt đối xử như vậy hay không?

Không vui!

Lăng Vu Đề bĩu môi, dùng sức lau sàn nhà mạnh đến mức, hận không thể lau một cái lỗ trên sàn.

Thư Nhã ở ngoài cửa nhận được câu trả lời của Tạ Ức Chi, dường như mỉm cười: "Ức Chi, dạo này cậu thế nào?"

"Ừ, cậu thì sao?"

"Tớ rất tốt, tớ bây giờ đang làm trợ lý cho Mặc tổng ở tập đoàn Mặc thị. Ức Chi có biết Mặc Chi Hàn không?"

"Ừ." Hắn đương nhiên biết, Mặc Chi Hàn là con trai của chú Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro