Chương 46: Công lược hoạ sĩ tàn tật (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề không chắc những lời mình nói có hữu dụng hay không, nhưng cô cảm thấy nếu lúc này không nói gì thì cô sẽ tiếc nuối cơ hội như vậy.

May mắn thay, sau khi Lăng Vu Đề nói ra những lời này, Tạ Ức Chi cũng không hạ độ hảo cảm của cô, khiến Lăng Vô Đề thở phào nhẹ nhõm.

Điền Mật bị lời nói của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt. Tuy đã chuẩn bị tinh thần, cũng đã cùng Lăng Vu Đề trao đổi ánh mắt.

Thế nhưng, sau khi Lăng Vu Đề nói những lời này xong, Điền Mật vẫn bị kinh ngạc.

Điền Mật cười tủm tỉm và làm một cái động tác tay tuyệt vời với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cười cười, ra hiệu tới Điền Mật nói.

Điền Mật gật gật đầu, điều chỉnh lại cảm xúc.

Sau đó mở miệng nói: "Nói như thế cũng không sai, nhưng cháu không biết Ức Chi đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương. Hắn sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ, cũng là có thể tha thứ."

"Nhưng ai mà chưa từng trải qua chuyện gì đâu? Phu nhân, không phải ngài lúc đó cũng suy sụp thậm chí kém chút tự sát sao? Nhưng sau đó ngài cũng không lại có ý tưởng phí hoài bản thân mình. Không chỉ vậy, ngài còn giúp cha mình tiếp quản tập đoàn Điền thị, không phải sao? Cháu năm mười tuổi, cha mẹ và em trai đều bị chôn vùi trong trận lở đất, cháu trở thành một đứa trẻ mồ côi. Nhưng là cháu cũng không có buông xuôi tất cả, rời đi quê hương, đến thành phố J. Trên thế giới có biết bao nhiêu người bất hạnh, thiếu gia ít nhất còn có ông bà nội, ông ngoại, cha mẹ, em gái, nhiều người quan tâm đến hắn như vậy. Thiếu gia không phải nên vì người nhà mà kiên cường lên sao?"

Điền Mật bị lời nói của Lăng Vu Đề làm cho trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ rắng, từ trước tới nay, hệ thống ngớ ngẩn luôn chỉ biết dài dòng làm người khác khó chịu, lúc này lại có thể nói ra những lời như vậy.

Quả thực, quả thực quá quyến rũ, quá hấp dẫn rồi!

Điền Mật tự tin, Tạ Ức Chi chắc chắn sẽ yêu Lăng Vu Đề, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Tạ Ức Chi ở trong phòng sau khi nghe được lời nói của Lăng Vu Đề, có chút sửng sốt.

Đúng vậy, trên thế giới còn có rất nhiều người bất hạnh hơn hắn, tại sao hắn liền muốn hèn nhát trốn trong thế giới của chính mình?

Ngay cả những người thương yêu hắn nhất, cũng không muốn gặp mặt hay nói một câu nào.

Chín năm qua, người đau lòng nhất không phải hắn mà là những người yêu thương hắn.

Hắn đem nỗi đau của mình biến thành một lưỡi dao sắc bén, làm họ bị thương đến máu tươi đầm đìa.

Hắn thật sự là cái hỗn đản!

Tạ Ức Chi đặt tay lên tay nắm cửa, cố gắng lấy hết can đảm mở cửa phòng ra, nói với họ rằng hắn nguyện ý ra ngoài...

Nhưng hắn đều đã không đi ra ngoài trong chín năm.

Cho dù lúc này muốn, hắn lại cũng không có đủ dũng khí.

Điền Mật nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng, hy vọng Ức Chi có thể nghe được những lời nói của Lăng Vu Đề, hơn nữa có thể hiểu được.

Thấy Điền Mật không lên tiếng, Lăng Vu Đề tiếp tục nói: "Cho nên, cháu không cảm thấy thiếu gia đáng thương một chút nào đâu! Phu nhân, xin cho cháu từ chức."

Tạ Ức Chi có chút kinh ngạc hơi hơi trừng mắt. Hắn cho rằng, Lăng Vu Đề nói muốn từ chức chỉ là dỗi hắn, không nghĩ tới, cô là thật nghiêm túc sao?

"Tiểu Vu, aizzz ... nếu không như thế này đi, cháu không muốn tiếp tục chăm sóc Ức Chi, ta có thể hiểu được. Nhưng cháu thấy đấy, nếu cháu rời đi bây giờ mà nói, sẽ không có ai chăm sóc Ức Chi. Bằng không cháu bây giờ tạm thời chăm sóc Ức Chi, chờ tuyển được hộ công mới đến, chúng ta lại sắp xếp cháu đi nơi khác của Tạ gia làm việc, được không?"

Điền Mật giả vờ thở dài, khuyên bảo Lăng Vu Đề.

Kỳ thật trong lúc nói chuyện, cô ấy còn hỏi Lăng Vu Đề, sau khi Tạ Ức Chi ở trong phòng nghe được những lời này, độ hảo cảm có bị trừ hay không.

Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, mỉm cười với Điền Mật, dùng khẩu hình nói: Cộng thêm

Điền Mật nhếch miệng, cười đến rất vui vẻ. Không trừ đi mà còn cộng thêm, đây là một dấu hiệu tốt.

Thuyết minh, Tạ Ức Chi trong lòng cũng là nguyện ý đi ra ngoài.

"Vậy ... Được rồi, phu nhân nhưng phải nhanh một chút thuê hộ công mới nha." Lăng Vu Đề nói với giọng điệu rất là khó xử.

Điền Mật còn nói thêm vài câu, sau đó liền phối hợp rời đi.

Lăng Vu Đề tiếp tục ngồi trên mặt đất, bắt đầu ngẩn người.

Trong phòng Tạ Ức Chi vẫn luôn đặt tay lên tay nắm cửa, không nhúc nhích.

Lăng Vu Đề, cái nha đầu nông thôn kia, vậy mà lại có thể nói những câu như vậy.

...

Một lúc sau, Tạ Ức Chi mới thả tay ra khỏi tay nắm cửa, đẩy xe lăn trở lại phòng vẽ tranh.

Buổi trưa, Lăng Vu Đề bưng bữa trưa vào phòng cho Tạ Ức Chi.

Sau đó lui vào một góc, không nói với Tạ Ức Chi một lời.

Điều này làm cho Tạ Ức Chi không tự nhiên, cũng không quen.

Ho nhẹ một tiếng, Tạ Ức Chi mới nhàn nhạt nói: "Mở cửa sổ." ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại cất giấu khẩn trương.

Lăng Vu Đề đang cúi đầu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn cái ót của Tạ Ức Chi, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Tạ Ức Chi, là nói 'Mở cửa sổ' sao? Phải không phải không?

Lăng Vu Đề phía sau không có động tĩnh, Tạ Ức Chi mím mím môi, lại nói: "Mở cửa sổ." Lúc này ngữ khí của hắn trấn định không ít.

Lăng Vu Đề lúc này mới phản ứng lại, nga một tiếng, nhanh chóng đi tới trước cửa sổ, mở ra tấm rèm che đã nhiều năm không mở.

Khoảnh khắc rèm cửa được mở ra, độ sáng trong phòng nhất thời tăng gấp đôi.

Tạ Ức Chi nheo nheo mắt lại, may mắn là vừa rồi hắn đang ở trong phòng vẽ tranh, nên vẫn có thể thích ứng với ánh sáng đột ngột.

Bị rèm cửa sổ che lại, là cửa sổ sát đất rất lớn, bên ngoài có một cái ban công lớn. Bình thương người hầu sẽ dùng thang để leo lên quét dọn lau chùi ban công.

Sau khi Lăng Vu Đề buộc rèm vào hai bên, lại mở cửa sổ sát đất ra.

Gió chiều thổi vào, khiến Tạ Ức Chi, người quanh năm chưa từng cảm nhận gió tự nhiên, có chút muốn khóc.

Không phải gió này làm hắn muốn khóc, mà là hắn muốn khóc chín năm qua này, hắn tựa hồ đã bỏ lỡ rất nhiều.

Rèm cửa được kéo ra, cửa sổ mở ra.

Phòng của Tạ Ức Chi đột nhiên trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, thoạt nhìn làm người ta đặc biệt sảng khoái.

Lăng Vu Đề lại đi đến phòng vẽ tranh, cũng không quản Tạ Ức Chi nói là mở một cửa sổ hay tất cả cửa sổ, dứt khoát mở tất cả các cửa sổ có thể mở được trong phòng ra.

Còn kém đem cả cửa phòng cũng mở ra!

Lăng Vu Đề biết, Tạ Ức Chi như vậy, là bởi vì lời nói buổi sáng của cô đã có tác dụng.

Mà Tạ Ức Chi bây giờ có thể nguyện ý mở cửa sổ. Lăng Vu Đề tin rằng, rất nhanh, hắn sẽ nói: 'Mở cửa.'

Lăng Vu Đề vốn còn có chút tức giận, nháy mắt liền nguôi giận, bất quá, cô cũng không thể để Tạ Ức Chi biết.

Cô nhưng là đã xin 'từ chức' đâu!

Tạ Ức Chi lặng lẽ ăn bữa trưa, sau khi Lăng Vu Đề cầm bát đĩa rời khỏi phòng.

Hắn đẩy xe lăn, từ từ đi về phía ban công.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, khiến hắn vô cùng ấm áp.

Đưa tay đón ánh nắng, Tạ Ức Chi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn vốn tưởng rằng, hắn muốn đi ra ngoài, rất khó, thì ra, không hề khó khăn chút nào.

Chỉ là từ trước tới giờ, không đồng ý thôi.

Lăng Vu Đề và Điền Mật ở dưới lầu núp trong góc của sân sau có thể nhìn thấy ban công tầng ba, ban công tầng ba lại nhìn không tới trong góc đó.

Điền Mật không cầm được nước mắt khi nhìn thấy con trai đã lâu không nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro