Chương 47: Công lược hoạ sĩ tàn tật (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề biết vì sao Điền Mật lại khóc, mỉm cười vỗ vỗ vai cô ấy: "Ngô, vui vẻ thì chỉ nên cười. Cô chờ xem, ta tin Tạ Ức Chi chẳng mấy chốc sẽ đi ra khỏi căn phòng kia."

Điền Mật gật gật đầu, cảm kích cười với Lăng Vu Đề: "Cám ơn cô, Tiểu Vu. Nếu không phải là lời nói của cô, Ức Chi hắn..."

Mấy năm nay, không phải cô ấy chưa từng nỗ lực qua, mà là Tạ Ức Chi đem cách cửa nhốt bản thân đóng thật chặt. Hắn luôn không đồng ý nghe lời nói của bất cứ ai, ngoại trừ Thư Nhã.

Tất nhiên, ngay cả Thư Nhã cũng chưa bao giờ để Tạ Ức Chi mở cửa sổ ra, tiếp xúc với không khí bên ngoài.

Cho nên bây giờ Điền Mật nhìn thấy Tạ Ức Chi chịu mở cửa sổ ra, thậm chí tự đi ra ban công, đây đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Điền Mật lau nước mắt: "Ta đi gọi điện thoại cho A Cẩm, báo tin vui này cho anh ấy..."

Nói xong, Điền Mật lại lắc đầu: "Không, không, không, không nóng nảy. Nếu bây giờ gọi cho A Cẩm, A Cẩm nhất định sẽ lập tức quay về. Đến lúc đó lại dọa Ức Chi đi vào mà nói, nỗ lực của ngày hôm nay sẽ uổng phí. Tiểu Vu, ta không sao, cô đi chăm sóc Ức Chi đi."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, quay trở lại phòng của Tạ Ức Chi.

Khi Lăng Vu Đề bước vào phòng, Tạ Ức Chi đã trở lại phòng vẽ tranh vẽ tranh.

Hắn không muốn Lăng Vu Đề nhìn ra điều gì bất thường ở mình.

Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ là cầm sách, ngồi dưới cửa sổ phòng vẽ tranh đọc sách.

Sau khi hệ thống được sửa chữa, ở phương diện tri thức, Lăng Vu Đề hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ngôn ngữ văn tự của các thế giới, cô đều có sẵn.

Vì vậy bây giờ cho dù cho cô đi thi đại học, cô cũng có thể thi được thứ nhất.

Tạ Ức Chi ở lúc Lăng Vu Đề đọc sách, cũng không có vẽ tranh.

Hắn nghiêng đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, cô đọc sách đọc rất nghiêm túc.

Nhìn Lăng Vu Đề ngũ quan xinh xắn, Tạ Ức Chi cảm thấy có chút nghi hoặc.

Tại sao còn chưa đầy một tháng, nha đầy nông thôn quê mùa này lại lột xác thành một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, thanh tú và đáng yêu đâu?

Quả nhiên là nhất bạch che trăm xấu sao?!

Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vu Đề, làn da ngăm đen và vàng vọt của cô. Khóe môi Tạ Ức Chi hơi cong lên, vừa vặn bị Lăng Vu Đề ngẩng đầu lên bắt được.

"Khụ ~ "

Tạ Ức Chi giống như một đứa trẻ đang làm sai điều gì đó bị bắt tại trận. Hắn có chút chột dạ quay đầu đi, lỗ tai bị tóc mai che khuất lặng lẽ đỏ lên.

Lăng Vu Đề nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tạ Ức Chi: "Vừa rồi thiếu gia là đang nhìn lén tôi sao? Có phải cảm thấy tôi rất xinh đẹp hay không?" Lăng Vu Đề cười tủm tỉm hỏi.

Vô liêm sỉ ~ Tạ Ức Chi lại ho khan một tiếng.

"Thiếu gia bị cảm sao? Làm sao luôn là ho khan?" Lăng Vu Đề giả vờ không biết, nhịn cười hỏi.

Tạ Ức Chi còn muốn ho khan nhưng ho không ra, hắn mím mím môi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."

Hả?

Lăng Vu Đề đóng sách lại, có chút kinh ngạc nhìn Tạ Ức Chi, thực xin lỗi?

Xin cái gì lỗi?

Xin lỗi việc buổi sáng suýt chút làm cô bị thương sao?

Ân, tính tiểu tử ngươi còn có lương tâm.

"Không sao, thiếu gia hiếm khi xin lỗi, tôi đây liền không tức giận nữa." Giọng nói tươi cười của Lăng Vu Đề vang lên bên tai Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi quay người lại, mới thấy Lăng Vu Đề chỉ cách mình hai mươi centimet, Lăng Vu Đề nhìn hắn, cười đến rực rỡ như hoa.

Đinh ~ độ hảo cảm tăng thêm năm điểm, bảy mươi điểm độ hảo cảm!

Lăng Vu Đề vui mừng đến mức hận không thể ôm Tạ Ức Chi moa moa một cái.

Nhìn Lăng Vu Đề ở khoảng cách gần như vậy, tim Tạ Ức Chi có chút đập nhanh hơn. Hắn quay đầu đi không nhìn Lăng Vu Đề, vành tai lại đỏ bừng.

"Vậy cô còn..." Tạ Ức Chi muốn hỏi, vậy cô còn từ chức sao?

Nhưng lời còn chưa nói ra, hắn liền phát hiện số lượng từ có chút nhiều.

Nghĩ nghĩ, Tạ Ức Chi vẫn là mở miệng nói: "Cô còn, muốn từ chức sao?"

Bất đắc dĩ, số lượng từ không đủ mà nói, liền không có biện pháp biểu đạt ra ý của hắn.

"Thiếu gia là muốn tôi từ chức, hay không muốn tôi từ chức?"

Lần này đối với việc Tạ Ức Chi chỉ trong một câu nói nhiều chữ như vậy, Lăng Vu Đề không có bao nhiêu kinh ngạc nữa.

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Điền Mật đã nói qua rất nhiều lần về quá khứ của Tạ Ức Chi, cho nên Lăng Vu Đề biết, Tạ Ức Chi vốn dĩ không phải là người ít nói.

Bây giờ hắn nguyện ý mở cửa sổ ra, có nghĩa là trong tương lai không xa, Tạ Ức Chi không muốn nói chuyện, nhất định có thể cùng người khác trò chuyện vui vẻ.

Ngạch. . . Lăng Vu Đề vấn đề này nhưng là làm khó Tạ Ức Chi, hắn có câu trả lời, nhưng là, hắn ngượng ngùng nói ra miệng nha!

Hắn không muốn, không muốn nha đầu nông thôn trông không giống một nha đầu ở nông thôn này từ chức.

Cô chăm sóc hắn rất tốt, mặc dù, ngoài việc đưa đồ ăn và dọn dẹp, Lăng Vu Đề cũng không có chăm sóc hắn cái gì.

Chỉ là, cô ở trong thế giới phong bế một mình hắn, cứng rắn kéo ra một cái khe hở, để ánh mặt trời chiếu tiến vào.

Làm cho hắn một lần nữa có khát vọng, muốn đi ra ngoài trông thấy ánh sáng!

Lăng Vu Đề không đợi được Tạ Ức Chi trả lời, giả vờ buồn bã bẹt miệng: "Tôi biết, biết thiếu gia ước gì tôi từ chức, tôi luôn là miệng nói không ngừng, làm cho thiếu gia không an tĩnh. Thiếu gia đừng lo, chờ phu nhân thuê được hộ công mới, tôi liền sẽ không lại quấy rầy anh."

Lời nói của Lăng Vu Đề làm Tạ Ức Chi phải quay đầu lại nhìn cô, Lăng Vu Đề thấy được Tạ Ức Chi ánh mắt có chút vội vàng, mở miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lăng Vu Đề vẫn nhịn cười, thật sự nhịn không được nữa, cô cúi đầu, che đi khóe miệng đang cong lên.

Theo Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề bởi vì thất lạc, mới cúi đầu xuống.

Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, Tạ Ức Chi vẫn là mở miệng: "Không muốn."

Lăng Vu Đề lập tức ngừng cười, ngẩng đầu nhìn Tạ Ức Chi: "Thật sao?"

"Khụ~" Nhìn đôi mắt sáng ngời của Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi có chút mất tự nhiên quay mặt đi.

Buổi tối, Lăng Vu Đề vừa trở về phòng, liền bị Điền Mật gọi điện thoại kêu cô đến phòng ngủ chính trên lầu hai, nói Tạ Cẩm Niên muốn gặp cô.

Tạ Cẩm Niên nha!

Lăng Vu Đề nuốt nước bọt, lúc trước chưa có cùng Điền Mật nhận lại nhau cô còn không cảm thấy gì.

Nhưng sau khi cùng Điền Mật nhận lại nhau, Điền Mật đã kể cho cô nghe mọi chuyện về Tạ Cẩm Niên.

Đó nhưng là Ma hoàng nha! Vì Điền Mật không tiếc hao hết tu vi, còn ở trong ba ngàn thế giới luân hồi, không tiếc bỏ ra đại giới đi tìm Điền Mật!

Vì, vì sao trong lòng cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy đâu?

Lề mà lề mề một hồi lâu, Lăng Vu Đề cuối cùng cũng đi tới cửa phòng ngủ chính của Điền Mật, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần.

Dù sao Ma hoàng đã là chuyện xưa rồi, Tạ Cẩm Niên hiện tại cũng chỉ là một ông già bình thường, cô rốt cuộc vẫn là hệ thống đâu! Có cái gì phải sợ!

Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề thật sự không còn khẩn trương nữa.

Lăng Vu Đề giơ tay gõ gõ cửa, một lát, Điền Mật liền đi tới mở cửa.

"Nào, nhanh vào đi." Điền Mật mỉm cười kéo tay Lăng Vu Đề, dẫn cô vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro